Chương 34: Biến thái

Chương 34 Biến thái

Dương Nông lại hỏi:

– Thưa sư phụ, còn nha đầu này, nó có…

– Có lẽ nó đi lạc vào đây thôi. Mới đầu thấy bóng người, ta cũng sinh nghi, không dám sơ xuất, sử ngay một chiêu “Tiêu Hãm Tuyệt Huyệt” nắm nó thì nó đã nằm queo ra rồi. Sau đó mới biết nó chỉ là một đứa con nít.

– Biết đâu nó lại là…

-Dương Nông nhi, sao con hồ đồ, vụng suy như thế! Con coi con nhỏ chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi mà thôi. Dẫu nó có luyện võ từ trong bụng mẹ thì nó cũng không có thể có đủ công lực mà ra tay một cách cực kì bá đạo như vậy được.

Qua giọng lão già nói, hiển nhiên là lão ta, tuy võ công cao cường thượng đẳng như vậy mà vẫn có vẻ rất là kiêng nể người đã ra tay hạ sát bọn ăn mày với ngón “Nhất Ðiểm Ðoạt Hồn Thủ” kinh hồn này. Trách đệ tử xong, lão già lại nói tiếp:

– Chuyện xảy ra như vậy thì có thể kế hoạch của chúng ta hôm nay chắc là đã bị lộ rồi. Chúng ta phải rời khỏi nơi đây ngay, không nên chậm trễ. Ðể ta đi gặp và bàn lại với chủ nhân xem sao.

Rồi lão già lên tiếng ra lệnh cho những người trong phòng:

– Các ngươi hãy đem xác năm tên ăn mày ra khỏi nơi này ngay lập tức. Còn Dương Nông nhi, ngươi hãy ra tay thủ tiêu con nhỏ này đi. Ta không nên để ai biết là chúng ta có mặt trên Quang Minh đỉnh này.

Mọi người nghe lời lão già, khiêng những xác chết đem đi ngay.

Dương Nông bước tới, cúi xuống mà lật ngửa người Tiểu Chiêu lên mà nhìn mặt nàng. Tiểu Chiêu thấy Dương Nông mặt hẹp và dài, giống như cái lưỡi cày, trên cằm còn có một bộ râu dê, tiêu biểu của những tên ham cuồng dâm tặc. Dương Nông nhìn thấy mặt nàng xong thì hắn quay lại nói với lão già:

– Thưa sư phụ, xin sư phụ đi trước, kẻo trễ. Đệ tử sẽ theo sư phụ ngay sau khi xong việc.

Lão già ậm ừ rồi bước vội ra khỏi phòng. Ðợi cho lão đi khuất rồi, Dương Nông mới nhìn Tiểu Chiêu rồi vuốt ve mặt nàng mà cười rung cằm râu dê:

– Tiểu nữ hài ơi đừng sợ. ngươi xinh đẹp như vậy thì làm sao mà ta nỡ lòng hạ thủ hả ta.

Rồi hắn đưa bộ mặt lưỡi cày tới gần mặt Tiểu Chiêu, để mũi lên mặt nàng mà thở hít loạn cuồng, vừa nói hổn hển:

–Trời ơi… Ngươi dễ thương quá, nhìn ngươi là ngươi nứng ngay lên rồi… Ðể ta tìm chỗ cho hai đứa mình vui vầy sung sướng với nhau nghe ta…

Bị bế tắc huyệt đạo, không cử động được, Tiểu Chiêu khó chịu vô cùng vì hàm râu dê của Dương Nông cứ cạ cạ vào mặt mình và tức giận cành hông vì lối nói năng dâm tục của hắn, nhưng không làm gì được nên đành nằm yên để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Vuốt ve hôn hít trên mặt mũi Tiểu Chiêu một lúc, sau đó như cầm lòng không đậu, Dương Nông hăm hở vác xốc tấm thân thon gọn, bé nhỏ của Tiểu Chiêu lên vai rồi vội vã phóng người ra cửa sổ…


Vô Kỵ cướp đươc Ỷ Thiên kiếm trong tay Diệt Tuyệt sư thái rồi thì chàng đứng ngẩn người ra. Chàng nghe thấy quần hùng im lặng sững sờ một phút rồi sau đó tự dưng mọi người xôn xao bàn tán ồn ào cả sảnh đường. Chàng liếc mắt lên nhìn về hướng sư thái thì thấy bà ta tím mặt tím mày, lộ vẻ tức giận không bút nào tả xiết. Vô Kỵ biết ngay là mình đã gây họa, ân oán với phái Nga Mi rồi. Chàng lại đưa mắt nhìn qua chỗ Chu Chỉ Nhược đang đứng thì thấy nàng hoang mang sầu thảm thì chàng tội nghiệp cho nàng quá.

Tuy biết rằng những việc vừa xảy ra là không do lỗi tại mình, chỉ vì sự tự vệ mà thôi, nhưng chàng cũng thấy hối hận là đã quá tay với Diệt Tuyệt sư thái, để ra đến nông nỗi này.

Vọ Kỵ bèn cầm Ỷ Thiên kiếm đi tới trước mặt Chỉ Nhược mà nói:

– Chu cô nương, ta xin hoàn trả thanh kiếm này cho phái Nga Mi. Ta xin thứ lỗi.

Chỉ Nhược thấy Vô Kỵ đưa Ỷ Thiên kiếm ra thì tự động nàng nhận lấy thanh kiếm đó.

Khi tay nàng vừa chạm tới Ỷ Thiên kiếm thì tự dưng nàng đưa mắt nhìn Diệt Tuyệt sư thái thì thấy mặt bà ta hầm hầm một đống, xám xịt. Nàng dừng tay lại, ngần ngại…

Ðinh Mẫn Quân đứng kế bên liền cong môi “xì” lên một tiếng, mở miệng dè bỉu:

– Thấy chưa, biết ngay mà. Không biết tại sao thằng này lại có cảm tình đặc biệt với cô như vậy? Còn cô thì sướng mê đi, ngửa tay nhận quà của nó.

Vô Kỵ nghe vậy thì nhìn Mẫn Quân, ngạc nhiên không hiểu y thị “sủa” ra những câu chanh chua như thế với ý đồ gì. Lúc đó, ác nữ Mẫn Quân bèn trề môi cười khì mà châm chế thêm nữa:

– Hai ngươi chị chắc đã tư thông, đú đởn với nhau rồi. Chàng thì không kể gì tới giang hồ lễ nghĩa, còn nàng thì phó mặc sư môn đồng đạo. Trông đẹp mặt chưa!


Tiểu Chiêu nằm diễu nhiệu trên vai Dương Nông, bị hắn bồng vác chạy đi một hồi. Hắn tìm tới được một góc chòi bỏ vắng thì liền đặt nàng nằm xuống. Dương Nông lấy tay nâng cằm đỡ mặt nàng lên ngắm nghía một hồi rồi cười đểu, ngọt ngào nịnh hót:

– Trời ơi, ngươi sao xinh đẹp quá chừng. ngươi quả là tiên đồng ngọc nữ, ta chưa hề thấy ai xinh tươi, trẻ đẹp như ngươi đó.

Nói xong hắn vòng tay ôm chặt lấy nàng, xiết mạnh, day nghiến. Nghe giọng nói dâm mê, lơi lả và nhìn khuôn mặt lưỡi cày với chòm râu dê đểu giả của hắn, Tiểu Chiêu thấy ghét quá! Nhưng “Tiêu Hãm Tuyệt Huyệt” của lão già quả nhiên oai lực vô cùng, bị nắm vào vai là nàng mất hết sinh khí, kinh mạch bế tắc ngay, chẳng biết đến bao giờ mới khỏi. Trong cơn hoạn nạn này, tứ chi bất lực, nàng chỉ còn nhắm mắt chịu trận. Trong lòng nàng hồi họp, không biết thân mình sẽ bị thằng khốn này dày vò ra sao.

Dương Nông ôm xiết thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Chiêu một hồi rồi hắn lại đưa hai tay ôm lấy mặt nàng đưa lên cho hắn ngắm nhìn một chập nữa. Trông thấy khuôn mặt trẻ đẹp của Tiểu Chiêu — ngây thơ, bé bỏng, lại sắc sảo đậm đà — hấp dẫn và thu hút vô cùng cực như vậy thì hắn liền đưa miệng lên mặt nàng mà hôn lấy hôn để. Hắn âu yếm thở phì phì lên mặt nàng:

–Bảo bối của ta… Ngươi chắc chắn là người trong mộng của ta rồi… Vậy mà sư phụ ta bảo ngươi phải giết bỏ ta đi…Thật là phí của…

Sau đó hắn ôm gọn thân hình nhỏ nhắn của nàng, thòn lỏn trong lòng mà đong đưa, xuýt xoa, mê mẩn, giọng ngọt như mía lùi:

– Bảo bối của ta… Ðừng sợ nghe ta, ta cưng ngươi lám…Ta thương ngươi lắm…takhông hại ngươi đâu…Bảo bối đừng sợ… Ngoan nghe lời ngươi nhe ta…

Hoá ra Dương Nông là một tên dâm tặc bênh hoạn, chỉ thích làm tình với gái non, trẻ dại. Lúc nào hắn cũng mơ tưởng tới nữ tử tơ măng, càng trẻ tuổi thì hắn càng khoái. Khi chơi đĩ thì lúc nào hắn cũng đòi cho bằng được cô nào trẻ nhất xóm bình khang. Nhiều khi lên cơn nứng, không chịu được nữa, Dương Nông làm bậy, đi bắt cóc gái tơ trong xóm để mà hành dâm. Trong lúc làm xằng, nếu đứa nhỏ nào ngoan ngoãn, không dẫy dụa la hét, nghe lời ve vãn của hắn thì hắn dịu dàng, nâng niu. Sau màn hiếp đáp, may ra hắn còn thả cho ra về. Còn nếu đứa nhỏ nào mà dữ dằn, khó trị thì hắn nổi cơn bạo dâm lên mà hành hạ con nhỏ tơi bời, không thương xót. Sau đó, phần lớn là hắn thủ thiêu luôn mất xác, không để lại dấu tích mà truy tụng.

Tội ác của Dương Nông thật là to lớn, xử tội lăng trì trăm lần cũng không sao cân xứng. Chung qui cũng vì mang bệnh trầm trọng của một hình thức “bê đê”. Vì thế cho nên khi hắn thấy Tiểu Chiêu trẻ măng mà lại xinh đẹp thì hắn không cưỡng lại được với lòng dâm, trái lời thầy dạy mà không giết nàng. Thật ra hắn sợ sư phụ của hắn như sợ cọp, nhưng vì Tiểu Chiêu xinh xắn quá, nên hắn định là sau khi thỏa mãn, hưởng thụ thân thể nàng cho thỏa thuê mê đời xong rồi thì đem giết nàng đi cũng không muộn.

Nựng nịu Tiểu Chiêu một hồi, Dương Nông sau đó bèn đưa luôn bàn tay hắn vào trong quần nàng mà mò l-n. Hằn đê mê cảm nhận sự mềm mại, ấm áp từ bụng nàng. Rồi hắn luồn mạnh cánh tay xuống dưới xâu hơn nữa. Hai con mắt của hắn lim dim trên khuôn mặt lưỡi cày khi bàn tay của hắn chạm tới vùng lông non, tơ dịu như nhung. Hắn mơn man, rờ rẫm nơi vùng giữa hai chân của Tiểu Chiêu, chùm râu dê rung động không ngừng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy uơn ướt nơi bàn tay. Rút tay ra, Dương Nông ngạc nhiên khi thấy tay mình nhơm nhớp nước nhờn. Rồi hắn bỗng cười ré lên, giọng hết sức là đĩ đực:

– Ối trời ơi, nhí ơi! Ta mới nựng nịu ngươi một tí thì ngươi đã không chịu được mà ra đầy nước dâm rồi. Có phải ta đã làm ngươi sung sướng lắm phải không. Hà, hà, chưa đâu bảo bối, ta còn nhiều ngón nghề nữa. Ngươi sẽ mê chết đi cho mà coi…

Nói xong Dương Nông lấy hai tay mà vội vàng hối hả cởi hết quần áo của Tiểu Chiêu ra, môt cách hết sức điệu nghệ, rành rọt, lột sạch xiêm y khiến nàng trần truồng, loã thể…


Diệt Tuyệt sư thái nghe ác nữ Mẫn Quân nói là Vô Kỵ và Chỉ Nhược đã tư thông với nhau thì tức giận, thầm nghĩ:

– “Ủa, tại sao thằng tiểu tử này lại ân cần với Chỉ Nhược như vậy? Hai đứa đã mê nhau rồi sao? Hay là thằng cẩu chủng này thấy Chỉ Nhược xinh đẹp nên nổi cơn ham mà dụ dỗ?”

Tuy không tin là Chỉ Nhược mê trai, nghe lời người khác làm trái lời mình, nhưng sư thái cũng làm ra vẻ tức giận, trừng mắt lên mà gằn tiếng nói với Chỉ Nhược:

– Chỉ Nhược! Sao con lại phản bội sư môn như vậy?

Chĩ Nhược nghe thế thì hoảng hốt kêu lên:

– Sư phụ…Thưa sư phụ… Con không bao giờ…

Trong lúc đó Vô Kỵ đang đứng trước mặt nàng, hai tay nâng Ỷ Thiên kiếm mà không thấy Chỉ Nhược nhận. Lại thấy nàng kinh hoàng bởi lời trách móc của Diệt Tuyệt sư thái thì chàng quay lại nhìn sư thái. Thấy mặt bà ta dữ dằn, hắc ám thì chàng vội vàng chống chế cho Chỉ Nhược:

– Thưa sư thái, ta với Chu cô nương vốn dĩ đã…

Sư thái không thèm nghe lời biện bạch của Vô Kỵ. Bà quắc mắt lên, nói với Chỉ Nhược:

– Chỉ Nhược, con có còn nghe theo lời của ta hay knông?

Chỉ Nhược hai mắt mờ lệ, gật đầu mấy cái.

Sư thái thấy vậy bèn thử lòng nàng:

– Nếu thế thì con cầm Ỷ Thiên kiếm mà giết thằng cẩu chủng này đi!

Nên nhớ là từ nhỏ tới lớn Chỉ Nhược ở trên núi Nga Mi, được Diệt Tuyệt sư thái nuôi nấng, dậy dỗ, thương yêu, thành ra bất cứ chuyện gì nàng cũng nghe lời sư thái hết, không bao giờ dám cãi. Vì thế khi nàng nghe sư thái gằn giọng, ra lệnh thì nàng không suy nghĩ gì hết, cầm lấy Ỷ Thiên kiếm trên tay của Vô Kỵ rồi đâm luôn vào người chàng…


Tuột hết quần áo của Tiểu Chiêu ra rồi, Dương Nông nhìn xuống bộ ngực tròn xoe của nàng thì thấy có những vết đỏ tím nổi bật trên đôi vú mịn màng, trắng sữa. Hắn trợn mắt lên, đưa tay ra mà sờ soạng lên những dấu bầm trên ngực nàng rồi cười hi hí:

– Ôi nhí ơi, ngươi không ngờ ta cũng ham thích màn bạo dâm, đau đớn. Ta cho ai cắn vú ta vậy hả nhí. Ta bị bầm dập như vậy, chắc ta có sướng khoái lắm phải không nhí?

Thì ra những dấu đỏ bầm đó ở trên ngực Tiểu Chiêu chỉ là những dấu trầy trụa mà Vô Kỵ đã cắn lên ngực nàng khi chàng lên cơn loạn dâm trong lúc tập luyện Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp nơi hầm đá mà thôi. Thật ra, hắn còn lầm hơn nữa khi tưởng rằng Tiểu Chiêu sung sướng rạo rực, rỉ nước dâm khi hắn sờ soạng trên l-n nàng. Ðó chỉ là tinh dịch của Vô Kỵ bắn lên người Tiểu Chiêu khi nàng, để cứu Vô Kỵ, cho chàng đ- vào đít và sau đó quên không lau chùi đi. Thành ra Dương Nông cứ nghĩ là Tiểu Chiêu còn nhỏ mà đã khoái bạo dâm và dễ nứng l-n. Ý nghĩ này khiến hắn càng khoái chí, say mê Tiểu Chiêu thêm nữa.

Dương Nông nhìn thấy thân thể trần truồng, nhỏ nhắn và trắng tinh của Tiểu Chiêu nằm hơ hớ trong tầm tay của mình thì hắn lên cơn nứng dữ dội. Con c-c của hắn bây giờ đã nhổng lên, cương cứng, nhức nhối. Hắn có cảm tưởng là tinh khí trong dái của hắn cứ muốn trào ra khỏi đầu cu, xịt ra ngoài. Dương Nông liền cắn răng cố nhịn vì hắn muốn kéo dài cơn hưởng thụ trên thân thể nàng. Con nhỏ quá sức xinh đẹp, phải chơi cho dai, làm nhanh ra lẹ thì uổng lắm! Hắn ôm chặt lấy tấm thân mềm dịu của Tiểu Chiêu trong tay mà hôn như mưa trên khuôn mặt diễm kiều, thơ mộng của nàng. Cùng một lúc, hắn lại đùa tay xuống mà sờ soạng, nắn bóp cặp vú tròn mềm của nàng. Dần dần, hắn rà rà bàn tay xuống sâu hơn nữa mà mân mê, rờ rẫm tới mu l-n nàng. Tiểu Chiêu nằm yên, mặt đỏ hồng, thở mạnh lên, tim đập nhanh hơn. Không phải vì nàng thích thú, sướng khoái bởi màn sào nắn của Dương Nông mà là vì nàng căm gan, tức giận những hành động dâm đãng của hắn mà không sao làm gì được!

Một lúc sau, Dương Nông cúi cái mặt lưỡi cày của hắn xuống ngực Tiểu Chiêu mà bú mút lên hai bầu vú xinh tươi của nàng. Hắn lại nghĩ là Tiểu Chiêu ham thích bạo dâm nên hắn liền há miệng ra mà cắn mạnh lên cái đầu vú nhỏ tí, đỏ hỏn của nàng. Rồi hắn không ngừng day diết mà còn cắn chặt thêm nữa, nghiến đầu vú nàng giữa hai hàm răng mà kéo căng ra ngoài, không nhả. Chưa hết, cùng một lúc, Dương Nông bóp mạnh, vò nát lấy vú bên kia của Tiểu Chiêu, ngón tay của hắn cấu chặt, xoắn tít đầu vú của nàng khiến nó bẹp dí giữa hai ngón tay hung bạo của hắn.

Tiểu Chiêu, cũng như Dương Nông, lịm người đi, hai người đều cắn chặt hai hàm răng của mình lại – một người thì đau đớn nhức nhối, một người thì sung sướng đê mê…

*

  • *

Vô Kỵ nhìn thấy mũi kiếm Ỷ Thiên phóng tới thì chàng không nghĩ là Chỉ Nhược lại có thể đâm vào ngực mình như vậy. Nhưng khi đầu kiếm chạm vào vạt áo chàng thì Vô Kỵ vội vàng tránh qua một bên, nhưng đã trễ. Ỷ Thiên kiếm đã đi ngọt sớt sâu vào ngực chàng, thấu tới phổi. Cũng may là chàng xê dịch người đi môt tí chứ không thì Ỷ Thiên kiếm đã đâm suốt vào tim rồi.

Chỉ Nhược như người mộng du, nghe lời Diệt Tuyệt sư thái mà cầm kiếm đâm thẳng vào người Vô Kỵ. Khi nàng cảm thấy đầu kiếm nặng hẳn lên thì nàng giật mình, nhận ra là mũi kiếm đã cắm sâu vào trong người chàng. Chỉ Nhược la lên một tiếng thảnh thốt, kinh hoàng rồi vội vàng rút Ỷ Thiên kiếm ra khỏi ngực chàng. Nàng thả tay cho thanh kiếm rơi xuống đất rồi úp mặt mình vào giữa hai bàn tay, không dám nhìn dòng máu đang xối xả tuôn ra từ ngực Vô Kỵ. Còn Vô Kỵ thì loạng choạng rồi ngã người ra, máu phun ra có vòi.

Một vài tên lính Minh giáo vội chạy đến lấy vải ra mà băng bó cho chàng. Nhưng máu vẫn chảy ra không ngừng, ướt đẫm cả nửa thân người chàng. Mấy tên lính đang hốt hoảng, lúng túng thì Vô Kỵ đã bặm môi, nhịn đau, đưa tay lên điểm vào mấy đại huyệt trên ngực vai khiến máu bớt tuôn chảy. Quần hùng thấy võ công của chàng cao siêu như vậy mà lại để cho Chỉ Nhược đâm đến trọng thương thì ai nấy đều im lặng, mặt mũi nghiêm trọng mà không nói một lời.

Trong lúc đó thì ác nữ Mẫn Quân bước tới, cúi xuống nhặt Ỷ Thiên kiếm lên rồi liếc qua liếc lại Vô Kỵ Chỉ Nhược hai người. Sau đó y thị bỉu môi ra mà nói nhè nhè:

– Làm bộ làm tịch! Ðâm chém gì như là gãi ghẻ. Chỉ xước da mà làm như sắp chết. Thiệt là hai bên đóng kịch tài quá…