Chương 33: Tiểu Chiêu bị khống chế

Chương 33 Tiểu Chiêu bị khống chế

Kình phong của ba ngón chưởng hợp lại liên tiếp dồn xuống khiến sư thái cảm thấy chung quanh mình nóng hổi, không khí cô đọng, đặc quánh, không còn dưỡng khí, thở hít khó khăn. Hơn nữa, mỗi khi hai thanh kiếm đụng vào nhau, sức mạnh và sức nặng của Vô Kỵ truyền xuống làm cánh tay của bà rung động, tuy Ỷ Thiên kiếm chém đứt thanh kiếm trong tay Vô Kỵ ra từng đọan nhưng cánh tay cầm kiếm của bà cũng bị chấn động đến tê tái sau hai lần đụng chạm. Lúc đó, trong tay Vô Kỵ chỉ còn cái cán, chàng liền liệng nó đi rồi rút luôn thanh kiếm thứ nhì ra, lộn một vòng trên không trung và tiếp tục lao người xuống mà điểm luôn vào Ỷ Thiên kiếm một cái nữa. Chưởng thứ tư lại được phát ra, ào ào xô tới người sư thái.

Mọi người thấy thân hình Vô Kỵ tung lên nhào xuống, liên tiếp mấy lần, in hệt như một con l-n đại bàng bay vờn trên đầu Diệt Tuyệt sư thái, trông đẹp mắt và ngoạn mục vô cùng. Ðó là chàng đã dung hòa Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp, Cửu Dương thần công và Giáng Long thập bát chưởng, ba thứ công lại thành một thế võ thần kì, khiến trong đám quần hùng đã có người vỗ tay tán thưởng. Ðinh Mẫn Quân đứng bên ngoài nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi Vô Kỵ thì y thị tức giận mà chu miệng la lớn:

– Tên tiểu tử kia không dám trực diện chiến đấu với sư phụ ta, chỉ vờn qua vờn lại. Thật là đê hèn!

Chu Chỉ Nhược lúc đó đứng kế bên liền nói:

– Sư tỉ, không phải vậy đâu.

Mẫn Quân trợn mắt nhìn Chỉ Nhược:

– Sao ngươi lại bênh nó. Bộ ngươi thấy nó…

Chỉ Nhược vội nói:

– Thưa sư tỉ, tiểu muội đâu có ý gì đâu.

Thật ra tính tình của Mẫn Quân độc địa, chanh chua. Y thị định nói là “Bộ cô thấy nó đẹp trai nên mê nó rồi phải không?” nhưng bị Chỉ Nhược cắt ngang không nói được hết lời. Rồi quen tật thô lỗ ngang tàng, hiếp đáp vị sư muội nhỏ bé, Mẫn Quân nói tiếp luôn:

– Sư phụ đang đánh nhau với địch nhân, cô không giúp thì thôi, chỉ đứng ngửa…

Nói tới đó Mẫn Quân đưa tay lên bịt miệng, không dám nói tiếp trước mặt mọi người nữa. Biết là y thị muốn nói là “Cô không giúp thì thôi, chỉ đứng ngửa l-n ra mà chầm chập bênh thằng đó!”, Chỉ Nhược đỏ mặt tử tai, nhìn xuống đất không dám dòm tới ai cả…

*

  • *

Năm tên ăn mày bao vây chung quanh Tiểu Chiêu thấy nàng “trồng cây chuối” lộn ngược đầu, tay chống đất, chân thẳng lên trời, thì ngạc nhiên vô cùng. Bỗng nhiên người của Tiểu Chiêu xoay tròn như một cái bông vụ, mỗi lúc mỗi nhanh. Rồi người của nàng từ từ nghiêng qua một bên, là là đổ xuống. Chỉ trong khoảng khắc, người nàng bây giờ gần như nằm ngang với mặt đất, trên không khoảng một thước, xoay tròn như một cái chong chóng với cái trục là cánh tay chống xuống đất của nàng. Không hiểu làm sao nàng lại có thể làm được như vậy. Bọn ăn mày thấy người Tiểu Chiêu nằm ngang, quay tròn mà vẫn không ngã xuống đất thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi vô cùng, lùi lại thêm một bước nữa.

Bỗng nhiên người Tiểu Chiêu quay nhanh chóng lên một cách lạ thường, tiếng gió vù vù phát ra. Vì vận tốc xoay quá mạnh và nhanh, sức li tâm khiến sợi dây xích ở chân nàng vung ra, quét ngang và quất mạnh vào hạ bộ của tụi ăn mày đang đứng chung quanh nàng. Trong phòng vang lên những tiếng bình bịch không ngớt của sợi xích sắt quất vào da thịt người. Tiếp theo đó là những tiếng la hét đau đớn phát ra liên tiếp, năm thân hình của những tên ăn mày bắn tung lên, văng ra xa tứ phía, rồi rớt xuống đất nghe huỳnh huỵch. Thì ra chúng đã bị sợi xích quất ngang vào vùng háng bẹn, đứa thì bị dập cu, nát dái, đứa thì bị xẻo c-c, thiến hòn. Ðứa nào đứa nấy đều nằm lăn lộn, ôm lấy hạ bộ nát ngứu, máu me rơi rớt, rên rỉ không ngừng.

Ðánh ngã bọn côn đồ xong, Tiểu Chiêu nhún tay một cái, tức thì người nàng đã bay lên, đáp xuống, đứng thẳng trở lại, một cách rất gọn gàng.

Tiểu Loan và Tiểu Mai lúc đó mới hết sợ, lần mò chạy đến bên Tiểu Chiêu. Hai nàng nắm lấy tay của Tiểu Chiêu mà mừng mừng tủi tủi. Thật ra Tiểu Mai và Tiểu Loan rất thương yêu Tiểu Chiêu, lúc nào cũng coi nàng như ta gái. Tiểu Chiêu mỉm cười để lộ hai cái đồng tiền, nói với hai nàng:

–Mai tỷ, tỷ có bị thương tích gì không? Còn Loan tỷ nữa, tỷ vẫn bình thân chứ?

Tiểu Mai cầm tay Tiểu Chiêu cười nhỏn nhoẻn:

– Trời ơi, Tiểu Chiêu giỏi quá! ta không sao đâu. Cám ơn ngươi đã đến cứu hai bọn ta. Mà sao bây giờ trông ta đẹp đẽ quá vậy nè?

Tiểu Loan buông lấy tay kia của Tiểu Chiêu ra mà âu yếm ôm nàng:

– Cám ơn ngươi. Sao ngươi lại lột xác, khác hẳn với hình dạng yếu đuối, xấu xí của lúc trước vậy?

Tiểu Chiêu cười tươi trả lời:

– Ðâu có đâu hai tỷ. Ta cũng vậy thôi. Ta chỉ mong hai tỷ đừng kể lại với ai về chuyện này. Hai tỷ hứa với ta đi.

Tiểu Mai trợn mắt lên:

– Trời ơi, chuyện xấu xa như vậy thì ai mà muốn rêu rao cho thiên hạ biết được? ngươi yên trí đi. Tỷ hứa vớingươi đó. Mà sao con người ngươi lại xinh đẹp và võ công lại tài giỏi quá thể. Tỷ muốn mê ngươi luôn đó!

Tiểu Loan cũng nói theo:

– Tiểu Chiêu của ta đẹp đẽ và tài ba như vậy mà lúc trước ta đâu có biết. Bây giờ ta thiệt là mừng. Còn chuyện này thì ngươi đừng lo. Ta không nói cho ai biết đâu.

Tiểu Chiêu nghe thế thì vui mừng:

– Ta cám ơn hai tỷ. Bây giờ hai tỷ nên mau thoát khỏi nơi này đi. Kẻ địch còn ở chung quanh nhiều lắm đó.

Hai nàng nghe thế hoảng sợ:

– Chết, thế thì chúng ta phải trốn cho mau. Còn ngươi thì sao? Có đi theo hai ta không?

Tiểu Chiêu lắc đầu:

– Hai tỷ đi trước đi, ta còn phải tìm tiểu thư nữa. Rồi ta sẽ gặp hai chị sau.

Hai nàng hầu thay nhau nựng nịu Tiểu Chiêu, người thì xoa má, người thì bóp tay, xuýt xoa một hồi rồi hối hả bước đi.

Ðợi cho tới lúc Tiểu Mai và Tiểu Loan khuất bóng rồi Tiểu Chiêu mới quay lại nhìn năm tên khốn nạn đang nằm rên rỉ mà nói:

– Các ngươi có phải là người của Cái Bang hay không?

Khi thấy chúng gật đầu công nhận thì nàng hỏi:

– Chúng bay hôm nay lên Quang Minh đỉnh rình rập với mưu toan gì? Do ai sai khiến?

Năm tên nhìn nhau rồi lắc đầu, không chịu khai ra, trên mặt chúng lộ vẻ sợ hãi. Thấy thế,

Tiểu Chiêu bèn hỏi tiếp:

– Thành Khôn ở đâu? Có phải hắn ta cầm đầu bọn bay không?

Bọn chúng ngơ ngác, ra vẻ không biết Thành Khôn là ai. Tiểu Chiêu nói:

– Ðáng lẽ ta chỉ ra tay cảnh cáo các ngươi thôi. Nhưng sự việc đã xảy ra như vậy rồi thì ta không thể buông tha mạng sống các ngươi được nữa.

Năm tên nghe nói như vậy thì cả kinh, thi nhau van lạy:

– Cô nương ơi, xin cô nương tha cho chứng ta làm phước. Từ nay chúng ta sẽ…

– Thưa tiên nữ, tiên nữ ở thượng giới giáng phàm, xin tha cho chúng ta được sống ở dương gian…

– Chúng con cắn cỏ ngậm vành, bây giờ đã tàn tật…

Nhưng khi năm tên nói chưa hết câu thì đã thấy bóng của Tiểu Chiêu thấp thoáng, bay đông, nhẩy tây, chập chờn qua lại, hai tay vung lên loang loáng. Tiếng dây xích vang lên như tiếng khua lục lặc đưa hồn ma về âm phủ. Trong chớp nhoáng, năm tên ăn mày Cái Bang đã ngã bật ra, tắt thở ngay lập tức, miệng còn há hốc ra, mắt còn mở thao láo. Trên trán mỗi cái xác không hồn hiện lên một cái lỗ với vết thâm đen xì, mặt mũi thì trắng bệch, rõ ràng là bỏ mạng vì một độc thủ ghê ghớm, kinh hồn…

*

  • *

Bị Vô Kỵ giáng xuống đầu liên tiếp năm chưởng, Diệt Tuyệt sư thái ngộp thở vì không khí cô đọng, nhức đầu vì áp lực nặng nề, ù tai vì không gian tù túng, mình mẩy cử động đã thấy khó khăn, cơ hồ như đang đứng trong một bể mật ong đặc quẹo vậy. Bà ta há miệng cố thở để lấy sức. Khi thấy Vô Kỵ lao người xuống, hai tay đưa ra thì bà múa kiếm chém luôn vào cánh tay chàng. Vô Kỵ bèn đưa thanh kiếm ra mà chống đỡ thì nó đã bị Ỷ Thiên kiếm cắt cụt ngay lập tức, nhưng sức dội làm cành tay sư thái đau ê ẩm đến tê tái, rung động đến cả người, thanh kiếm gần như rời khỏi tay. Sư thái bèn hít mạnh một cái, cố thu hút chân khí làm sao cho dưỡng khí tràn vào phổi để nắm chặt lấy Ỷ Thiên Kiếm.

Khi thấy sư thái đang lúng túng, gắng gượng thì Vô Kỵ, tuy đang lơ lửng ở trên không, bèn giở luôn tầng thứ bảy của Càn Khôn Ðại Nã Di tâm pháp ra mà cướp ngay thanh Ỷ Thiện kiếm trong tay bà ta.

Diệt Tuyệt sư thái cảm thấy cánh tay của mình giao động một cái thì đã thấy Ỷ Thiên kiếm vuột khỏi tay mình rồi. Bà ta kinh hãi, không ngờ Vô Kỵ lại lợi hại như vậy, tay không cướp kiếm, thân thủ rất là kỳ ảo. Nhưng Diệt Tuyệt sư thái, vị trưởng môn của phái Nga Mi đâu phải là tay vừa. Tay phải vừa mất kiếm thì bà ta đã bay người theo Vô Kỵ, vung tay trái ra mà chộp ngay lấy Ỷ Thiên kiếm, nắm chặt mà cướp lại thanh kiếm trong tay của Vô Kỵ một cách lanh lẹ vô cùng. Vô Kỵ vừa dành được thanh kiếm trong tay sư thái thì đã bị bà ta lấy lại thì giật mình, cố giữ Ỷ Thiên kiếm trong tay.

Lơ lửng trên không, hai người dằng co, không ai nhường ai. Ngay lúc đó, sư thái liền vung tay phải ra đánh luôn vào ngực Vô Kỵ một chưởng thật mạnh. Ðó là “Triệt Tâm Sát Ma Thủ”, một thế chưởng rất cương cường của phái Nga Mi vì nó dùng Nga Mi Cửu Dương công làm căn bản. Vô Kỵ thấy lòng bàn tay của sư thái đỏ hồng, kình lực mãnh liệt, đánh sát vào người mình thì không suy nghĩ gì hết, đưa tay ra mà chống đỡ luôn. Hai bàn tay đánh vào nhau mà không gây ra một tiếng động nào cả vì kình lực của hai bên đã bị hoá giải lẫn nhau, tiêu tan mất hút. Tuy nhiên, sức phản chấn cũng làm hai người dội ra.

Quần hùng đều thấy thân hình của sư thái và Vô Kỵ cùng phóng lên cao rồi “soẹt” một tiếng, hai người bắn ra xa, mỗi người một phía. Vô Kỵ lộn người một vòng rồi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng. Còn sư thái thì như một con quạ đen khổng lồ, lượn trên không rồi hạ xuống đất một cách vững chãi. Khinh công của hai người làm ai nấy đều khâm phục, vỗ tay tán thưởng. Mọi người tưởng sư thái đã lấy lại được Ỷ Thiên kiếm rồi, nhưng khi nhìn kỹ lại thì mọi người mới thấy là Ỷ Thiên kiếm trong tay sư thái chỉ là cái vỏ! Hóa ra là tuy sư thái tuy cướp lại được Ỷ Thiên kiếm, nhưng bà ta lại nắm đằng đầu, còn Vô Kỵ thì giữ đằng chuôi nên khi hai người bắn rời nhau ra, Vô Kỵ rút theo thanh Ỷ Thiên kiếm, chừa lại cho sư thái nắm chặt lấy cái bao kiếm.

Ngươi hùng hào kiệt chung quanh lúc đó mới la lên một tiếng, biết là Diệt Tuyệt sư thái đã bị mất kiếm mất rồi. Chuyện xảy ra trong nháy mắt, tuy sự thắng bại chưa ngã ngũ, nhưng sự hơn thua đã rành rành.

Quần hùng đã kinh ngạc mà các đệ tử phái Nga Mi còn kinh hoàng hơn. Ðinh Mẫn Quân trợn mắt, há hốc miệng, không thốt được một lời. Dù rằng mồm miệng y thị đã nổi tiếng là đá cá lăn dưa, đâu phải là ngoan lành! Còn Chu Chỉ Nhược thì thốt lên môt tiếng thẳng thốt, một tay đưa lên miệng, một tay để lên ngực, trong lòng trăm bề rối beng. Nhìn người yêu đoạt kiếm trong tay sư phụ mình, nàng không biết nên vui hay nên buồn, cổ võ tình trai gái hay bênh vực tình sư môn. Trong khoẳnh khắc, Chỉ Nhược có cảm tưởng như bị lôi kéo, dằn vặt giữa ngã ba đường tình, không chủ định được tâm tình mình ra sao.

Diệt Tuyệt sư thái nhìn xuống thì thấy trong tay mình chỉ là cái bao kiếm thì bà ta giật mình. Nhìn lên thì thấy từ xa Vô Kỵ đang đứng lơ ngơ với thanh Ỷ Thiên kiếm trong tay! Trong đời hành hiệp, chưa bao giờ bà ta thua ai tới nửa thức hay một miếng. Nhất là khi có Ỷ Thiên Kiếm trong tay. Hôm nay trước mặt quần hùng, bị một thanh niên trẻ tuổi, không tăm tiếng, không ai biết lai lịch, cướp đi Ỷ Thiên kiếm trong tay mình một cách dễ dàng, thì thật không sao tưởng tượng nổi. Rồi sư thái lại nghĩ tới chuyện này sẽ được đồn đại trên giang hồ, mọi người sẽ cười mình đến rụng răng, ảnh hưởng rất lớn đến phái Nga Mi.

Biết rằng tuy bị mất kiếm nhưng sự thắng bại chung cuộc chưa biết ra sao, thế nhưng mặt sư thái đã đỏ bừng lên rồi trở thành tím ngắt…

*

  • *

Hạ thủ trong chớp nhoáng giết chết năm tên ăn mày xong rồi Tiểu Chiêu nhìn quanh một hồi, không biết phải làm gì với năm cái xác. Sau đó nàng chắt lưỡi một cái ra chiều mặc kệ, không màng tới nữa. Nhưng rồi nàng lại hoang mang, không biết Cái Bang có liên quan gì tới vụ tiến đánh Quang Minh đỉnh của sáu đại môn phái hay không? Ai đã sai bọn ăn mày lên đây dò thám? Nếu không phải là Thành Khôn thì là ai? Người nào mà có uy thế đến nỗi năm tên ăn mày lại sợ hãi không dám cung khai đến như vậy? Ðứng ngẫm nghĩ một hồi, nàng vẫn không tìm ra được lời giải đáp.

Sau một lúc, Tiểu Chiêu quay người đi, định bước ra khỏi phòng thì bỗng nhiên có một cánh tay nhẹ nhàng êm ru vươn lấy chộp lấy vai nàng. Tiểu Chiêu không hề hay biết cho đến khi bàn tay đó đụng đến vai mình. Nàng kinh ngạc, không ngờ trong phòng im vắng mà có người ra tay một cánh thần tốc, không có đến một hơi gió, âm thầm kì bí, thật là ngoài sức tưởng tượng. Khi nàng biết là mình bị tấn công thì đã quá muộn, muốn tránh né cũng không kịp nữa. Bị nắm vào vai là Tiểu Chiêu bủn rủn tay chân ngay tức thì, không cón hơi sức mà đứng vững.

Trước khi ngã khụy xuống thì nàng đã bị đẩy té nằm lăn ra đất…

Tiểu Chiêu bị đẩy té nằm xuống đất, không cử đông được nên không thể quay mặt nhìn xem ai đã đánh lén mình như vậy. Nằm úp xuống đất, nàng chỉ thấy hai cái chân nhẹ nhàng như bay trên đất lướt tới, bước chân lanh lẹ nhưng lại mang vẻ khoan thai trầm dũng, rõ ràng là cước bộ của một cao thủ bậc nhất giang hồ. Sau đó, nàng nghe người đó lên tiếng, giọng đàn ông có vẻ đã lớn tuổi:

– Dương Nông nhi vào đây. Cẩn thận, không chừng có thích khách đấy.

Sau đó nàng nghe tiếng chân của năm sáu người bước vào phòng. Có tiếng người con trai đáp lại:

– Thưa sư phụ, không biết lũ ăn mày bị độc thủ gì mà mất mạng cả rồi. Mỗi đứa bị một lỗ ngay giữa trán mà không thấy có máu me gì cả…

– Hừ, đó là “Nhất Ðiểm Ðoạt Hồn Thủ” rất lợi hại của một dòng họ nổi tiếng ở hải ngoại.

Ta chỉ nghe nói thôi chứ chưa bao giờ thấy. Bây giờ mới biết nó quả là ghê ghớm! Óc não của chúng nó đã bị phá hủy đến nát nhừ, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao lại không có một giọt máu nào trào ra cả.

– Thưa sư phụ, tai sao nhân vật ở hải ngoại lại xuất hiện ở trên Quang Minh đỉnh như vậy?

– Ta cũng không biết nữa. Nhân vật này có liên quan gì tới Ma giáo hay là sáu đại môn phái? Ðó là chuyện mà chúng ta phải điều tra cho ra. Hiển nhiên là lũ ăn mày đã bỏ mạng vì “Nhất Ðiểm Ðoạt Hồn Thủ” rồi. Ðó là một dấu hiệu không tốt cho chúng ta đâu. Chúng nó chết chắc cũng chưa lâu, như vậy có thể là hung thủ vẫn còn quanh đây.