Chương 25: Càn khôn đại na di

Chương 25 Càn khôn đại na di

Hóa ra là Thành Khôn tàn ác lắm, núp ở trên, chờ hai người đi tới là đẩy tảng đá xuống để chẹt chết hai người. Nhưng sự tính toán của hắn đã bị sai lệch một tí. Hắn tưởng tuy tảng đá to lớn như thế nhưng hắn vẫn có thể đẩy nó lăn xuống được. Nhưng hắn không nghĩ tới là hắn mới bị Cửu Dương thần công của Vô Kỵ phản chấn đến mang nội thương và hơn nữa, trước đó, hắn còn bị Hàn Băng chưởng của Nhất Tiếu đánh vào lưng đến học máu. Tuy không đến nỗi vong mạng, nhưng sức lực của hắn cũng đã bị tổn thương nặng nề.

Vì thế mà Thành Khôn phải tốn nhiều hơi sức và thời gian để đẩy tảng đá xuống, hơn là hắn dự định, nên khi hắn đã đẩy khối đá rớt xuống rồi thì Vô Kỵ và Tiểu Chiêu đã đi tới trước thêm vài bước. Nhờ vậy mà hai người không bị đá đè chết.

Vô Kỵ thấy mình thoát chết trong đường tơ kẽ tóc thì chàng hú hồn, buông người của Tiểu Chiêu ra, từ từ đứng dậy, phủi cát đá trên người. Tiểu Chiêu cũng chống tay đứng lên, nhìn vào ngực Vô Kỵ, rồi cũng đưa tay lên phủi đất đá trên người, rồi lại liếc nhìn vào lòng ngực của chàng, hơi thở lúc nhanh lúc chậm. Phải chăng cô bé vẫn còn tưởng nhớ tới lúc mình nằm trong vòng tay của chàng, chui rúc trong lòng của chàng?

Vô Kỵ sửa lại áo quần rồi tiến tới để tay mình lên vai nàng mà nói:

– Tiểu Chiêu, cô đứng ở đây nghe. Ðừng đi đâu hết. Ðể ta ra xem tên Thành Khôn còn làm trò trống gì nữa.

Tiểu Chiêu nhìn thẳng vô mắt chàng, hé miệng định nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ gật đầu. Khi thấy chàng đi ra lượm cây đuốc lên rồi tiến tới nơi tảng đá rớt thì nàng lo lắng, ngập ngừng nói với Vô Kỵ:

– Thưa công tử…công tử phải cẩn thận…

Vô Kỵ lò dò đi tới xem xét thì thấy tảng đá quả thật to lớn đã chặn bít hết lối trở về rồi. Chàng lại nghe tiếng thở hổn hển bên kia tảng đá thì biết ngay là Thành Khôn đang đứng bên đó. Tức giận, Vô Kỵ liền lớn tiếng nói lên:

– Thành Khôn! Tên gian ác! Mi tưởng mi có thể giết chết chúng ta được hay sao?

Thành Khôn nghe tiếng của Vô Kỵ liền thở phì phì mà hỏi:

– Tiểu tử, mi là ai vậy? Tại sao lại phá bỉnh công việc của ta như thế?

Vô Kỵ không thèm trả lời hắn, chàng quát lớn:

– Thành Khôn! Mi âm độc như vậy thì dù mi có chết trăm lần cũng không hết tội đâu.

Thành Khôn thấy chàng không trả lời liền lên tiếng cười một cách mệt nhọc:

– Ðược rồi, nơi đây sẽ là mồ chôn của ngươi. Ðể rồi ta coi ai chết trước!

Hắn nói xong thì một tí sau Vô Kỵ đã nghe tiếng đùng đùng của những tảng đá rơi xuống liên tiếp. Hiển nhiên là Thành Khôn đã đẩy thêm năm sáu tảng đá nữa, chồng lên nhau để chàng không còn đường trỏ về nữa. Chàng vội lui ra sau vài bước rồi sau đó chàng nghe tiếng chân chậm chạp nặng nề của Thành Khôn bỏ đi mất. Vô Kỵ liền tới gần tảng đá mà thử xô đẩy thì thấy nó chỉ xê dịch một tí mà thôi. Nếu chỉ có một vài khối đá thì chàng còn có thể di chuyển chúng được, nhưng Thành Khôn ác độc đã tấn vô sáu bẩy miếng to lớn nặng nề khiến Vô Kỵ không sao lay chuyển chúng được. Chàng chỉ biết đứng ngây ra mà thở dài.

Bỗng nhiên chàng nghe thấy tiếng loảng xoảng rồi hửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng bên mũi, quay lại thì chàng đã thấy Tiểu Chiêu đứng kế bên mình. Vô Kỵ nhìn nàng mà lắc đầu, hỏi:

– Tên Thành Khôn ác độc đã chẹt đá bít lối trở về rồi. Cô có biết con đường hầm này dẫn tới đâu không?

Tiểu Chiêu đưa tay để lên má, ra chiều tư lự:

– Nô tỳ chưa bao giờ đi tới cuối con đường hầm này cả…

Vô Kỵ liền đưa bó đuốc lên cao, đi thẳng tới. Chàng nhìn qua thì thấy những hình vẽ trên vách bây giờ là những cảnh làm tình hội đồng của nhiều người. Lúc thì hai trai, một gái, ba trai một gái, lúc thì hai trai hai gái, ba trai hai gái, hoặc ba trai ba gái. Lại nữa, đủ tư thế làm tình: đứng, quì, nằm. Ðủ cách thức giao hoan: vào miệng, vào l-n, vào đít. Một người con gái có khi quần thảo với cả bốn, năm người, tất cả những bộ phận, lỗ ngách trên người nàng đều được vần võ và đ- đéo.

Nét vẽ ở trên vách rất là sắc sảo, điêu luyện, khiến cho những hình ảnh trở nên lung linh, huyền ảo dưới ánh đuốc chập chờn, trông như thật. Vô Kỵ thở một hơi dài, lòng dạ rối bời, không muốn để ý tới nữa. Hai người đi tới chừng thêm một đoạn nữa thì đường hầm dẫn tới một căn động rộng lớn. Nhìn quanh, chàng không thấy có một ngõ ngách nào nữa, đúng là đường cùng rồi. Chung quanh động toàn là những hình vẽ người khỏa thân, lảm tình đủ kiểu. Ðặc biệt nữa là rải rác đây đó, có những bức tượng của những cặp trai gái, trần truồng, đang làm tình với nhau với nhiều tư thế, trông thật dâm đãng.

Vô Kỵ liếc nhìn tới Tiểu Chiêu thì thấy nàng đang ngớ ngẩn hết nhìn hình vẽ trên vách rồi tới những bức tượng với những kiểu cách dâm tục. Chàng nhớ tới hồi nãy Thành Khôn có nói nơi đây sẽ là mồ chôn của mình thì biết ngay là hắn nói đúng, đường hầm tới đây không còn lối thoát nữa. Khi thấy dáng điệu ngơ ngác của Tiểu Chiêu thì chàng cảm thấy thương tâm cho cô bé quá. Vô Kỵ liền đi tới gần Tiểu Chiêu mà nói với nàng bằng một giọng nhỏ nhẹ:

– Tiểu Chiêu, ta hối hận đã đưa cô tới tình cảnh tù túng này. Bây giờ hai ta kẹt ở đây, không biết làm cách nào để thoát.

Tiểu Chiêu cười, hai núm đồng tiền lại hiện lên đôi má:

– Công tử đâu có lỗi gì đâu? Chính nô tỳ mới mang tội với công tử vì nô tỳ đòi đưa công tử vào đường hầm này mà.

Vô Kỵ nghe thế bèn xua tay:

– Thật ra trăm việc cũng tại vì tên Thành Khôn hết thẩy. Ta với cô chỉ là một trong những nạn nhân xấu số của hắn mà thôi.

Nói xong, Vô Kỵ bồn chồn, đi qua đi lại, muốn làm một cái gì đó mà lại không biết phải làm cái gì. Ðang đi thấy trước mặt có một bức tượng của người con trai đang dạng chân, ngửa người, đút c-c vào miệng cho người con gái trần truồng ngửa cổ bú mút thì chàng bực mình, đẩy mạnh một cái. Pho tượng bay lên đâp vào vách đá cái rầm, tan ra làm trăm mảnh. Nhìn thấy Vô Kỵ bước tới bước lui, mặt mũi cau có, hoang mang, thì Tiểu Chiêu mỉm cười, lên tiếng nhẹ nhàng:

– Ðể nô tỳ ca cho công tử nghe môt bài hát cho công tử đõ buồn bực nhé?

Vô Kỵ ngạc nhiên không hiểu tại sao mới đây Tiểu Chiêu còn run rẩy, sợ hãi, bây giờ đang sa vào đường cùng, tưởng cô bé phải than van khóc lóc, nhưng không những nàng không còn lo lắng, lại muốn ca hát cho đời thêm tươi vui! Nhưng vì không muốn làm phật lòng Tiểu Chiêu nên chàng chỉ ậm ừ trong miệng. Tiểu Chiêu thấy thế thì nàng cười tươi lên một tiếng, tìm một phiến đá mà ngồi xuống, tiếng xiềng xích kêu leng keng. Rồi nàng ngửng mặt nhìn lên trần hang đá, ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng cất tiếng hát:

…..

…..

Vô Kỵ nghe Tiểu Chiêu hát, chẳng hiểu gì ráo, nhưng bài ca có điệu trầm bổng, khoan nhặt, nhịp điệu nhanh chóng, có vẻ là một ca khúc vui tươi, lành mạnh. Khi Tiểu Chiêu dứt tiếng, chàng bèn cười nói:

– Cô ca tiếng gì vậy? Ta không hiểu, nhưng cũng phải công nhận là giọng của cô nghe hay lắm.

Tiểu Chiêu đỏ mặt lên:

– Cám ơn công tử đã quá khen. Bài ca này là từ tíếng ngoại quốc, do mẹ nô tỳ dạy cho nô tỳ lúc còn nhỏ.

Vô Kỵ chợt nhớ là Tiểu Chiêu mang nỗi bất hạnh, cha mẹ đều mất cả, cũng như mình vậy. Chàng thấy Tiểu Chiêu mắt xanh,mũi cao, liền lấy mặt tươi vui mà hỏi dò:

– Chắc mẹ của cô không phải là người Trung quốc hả?

Tiểu Siệu nhướn cặp mắt xanh tươi thăm thẳm của mình lên:

– Thưa công tử, công tử nói đúng. Cha của nô tỳ là người Trung Hoa, nhưng mẹ của nô tỳ là người ngoại quốc. Nô tỳ giống mẹ nô tỳ hơn là giống cha nô tỳ.

Thấy Tiểu Chiêu không lộ vẻ buồn rầu gì khi nhắc tới cha mẹ mình cả, Vô Kỵ bèn hỏi tới:

– Ta nghe bài ca có nhịp điệu nhanh nhẩu, thánh thót. Chắc mẹ cô dạy cho cô nhiều bài ca hay như vậy.

Tiểu Chiêu đưa tay lên vén lại mớ tóc đen hung như suối tơ vàng:

– Thật ra mẹ nô tỳ cũng có dạy cho nô tỳ nhiều bài ca buồn lắm. Chắc là vì bà ta có nhiều nỗi băn khoăn mà nô tỳ không biết. Còn bài ca này là một trong những bài mà nô tỳ rất thích.

Rồi nàng hỉnh chiếc mũi cao thanh tú lên mà nói tiếp:

– Nó được phổ nhạc từ một bài thơ ngụ ngôn, khuyên người ta nên chăm chỉ, siêng năng làm việc. Ðể nô tỳ hát cho công tử nghe bản dịch của nó nhé?

Thấy Tiểu Chiêu nói năng vui vẻ, không mang vẻ lo buồn gì cho hoàn cảnh khốn cùng hiện tại thì Vô Kỵ mỉm cười, gật đầu:

– Ðược rồi, ta muốn hiểu coi bài ca này hay như thế nào.

Tiểu Chiêu vui sướng, cười tươi, hai đồng tiền nổi lên, sâu hoắm. Nàng liếc nhìn Vô Kỵ một cái rồi ngước mặt lên, ậm ừ thử giọng một hai lần, rồi bắt đầu hát:

Ve sầu kêu ve ve

Suốt cả một mùa hè.

Ðến kỳ gió bấc thổi,

Nguồn cơn thật bối rối,

Một miếng cũng chẳng còn,

Ruồi bọ không một con.

Vác miệng chịu khúm núm

Sang chị Kiến hàng xóm

Xin cùng chị cho vay

Dăm ba hạt qua ngày

Tính Kiến ghét vay cậy:

Ta hát thiệt gì bác?

Kiến rằng: “Xưa chú hát,

Nay thử múa coi đây!”

(Con Ve và cái Kiến, bản dịch của Nguyễn Văn Vĩnh)

Khi nàng vừa dừng tiếng hát thì Vô Kỵ cười vỗ tay khen:

– Cô Tiểu Chiêu ca hay lắm. Mà bài ca cũng súc tích, dí dỏm, mang nhiều ý nghĩa.

Thấy Tiểu Chiêu ngây thơ hớn hở, mặt mày như nở hoa, rạng rỡ, trông như một nàng tiên nhỏ, Vô Kỵ cứ muốn nhìn mãi. Tiểu Chiêu liếc qua thấy Vô Kỵ nhìn mình như say mê, như đắm đuối thì nàng ngượng quá, hạ đôi mắt xuống, tráng tia nhìn của chàng. Hai người im lặng, chẳng nói với nhau một câu nào… Một lát sau, để phá tan bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người, Tiểu Chiêu bèn đưa tay lên, đùa vài ngọn tóc lòa xòa trước trán ra đằng sau, lên tiếng nói:

– Thưa công tử, tình cảnh bây giờ quả thật là “nguồn cơn thật bối rối” rồi phải không?

Vô Kỵ vẫn nhìn nàng không chớp mắt, hỏi lại:

– Thế thì cô có lo buồn gì không?

Tiểu Chiêu ngước mắt nhìn chàng:

– Nô tỳ không sợ đâu. Mà cũng chẳng buồn gì cả. Vả lại đời người ai mà không chết một lần.

– Thế thì tốt lắm. Nếu không ai tới cứu thì hai chúng ta sẽ cùng chết chung với nhau ở nơi này.

Nghe Vô Kỵ nói “hai chúng ta sẽ cùng chết chung với nhau” thì Tiểu Chiêu thẹn thùng đỏ cả hai đôi má, chớp mắt quay mặt đi. Nhưng trưóc mắt nàng là những bức tượng trai gái làm tình đủ kiểu thì nàng phát ngượng thêm, vôi vàng ngẩng mặt lên, nhìn lên trên trần. Không ngờ trên trần lại có chằng chịt những hình vẽ rất linh động của những cặp trai gái phơi bày thân thể, làm chuyện phòng the thì Tiểu Chiêu lại mắc cỡ quá sức, cúi mặt xuống đất, không dám nhìn Vô Kỵ nữa…

Vô Kỵ và Tiểu Chiêu bị Thành Khôn đẩy đá bít kín đường hầm không còn lối trở về. Sau đó, hai người bị mắc kẹt trong một căn hầm lớn, không có lối ra.

Vô Kỵ đứng ở giữa căn hầm mà nhìn quanh nhưng không thấy có đến một lỗ thông hơi, đừng nói chi đến một lối thoát ra ngoài. Ngoài những hình vẽ gợi dục, dâm đãng của những cặp trai gái trần truồng làm tình đủ kiểu lung linh huyền ảo tràn đầy trên vách đá, và những tượng hình với bao nhiêu cách thức hành dâm rải rác khắp nơi, chàng chẳng thấy có gì khác lạ nữa.

Sự hiện diện của những bức tượng lõa lồ của những cặp trai gái – đứng, ngồi, quì, nẳm, úp, ngửa mà ái ân hành lạc– cao lớn như người thật, ở nơi âm u, vắng lặng, leo lét ánh lửa này, khiến Vô Kỵ có cảm tưởng như mình đang tham dự một cuộc làm tình tập thể đồi trụy tại một nơi ma cung quái đản, huyền bí thần dâm vậy. Chàng thở mạnh một tiếng, liếc nhanh Tiểu Chiêu một cái rồi đứng lặng yên, trầm ngâm không biết phải làm gì.

Tiểu Chiêu đứng kế bên, thấy mặt chàng có vẻ hắc ám thì nàng lên tiếng:

– Công tử đừng nản chí, biết đâu có một lối ra bí mật nào đó mà mình chưa tìm ra.

Nghe nàng nói có lí, Vô Kỵ liền cầm lấy bó đuốc rồi đi tới sát vách đá mà lần dò, soi mói xem có dấu vết gì của một lối ra nào không. Tiểu Chiêu cũng chậm chạp đi theo chàng, sợi dây xích cột hai chân nàng kêu xoang xoảng, đưa tay ra mà lần mò trên vách đá, tìm khe hở.

Ðang tìm kiếm, bỗng nhiên Tiểu Chiêu rú lên một tiếng kinh hoàng làm Vô Kỵ giật mình. Nàng trợn tròn con mắt xanh mơ lên, một tay che lên miệng đang há lớn, một tay run run chỉ về hướng góc hầm. Vô Kỵ liền đưa cao ngọn đuốc lên thì chàng thấy có hai bộ xương người nằm lỏng chỏng trong góc kẹt. Vô Kỵ định đưa chân bước tới thì Tiểu Chiêu đã ôm chầm lấy người chàng, níu lại. Thấy mắt nàng mở lớn, vẻ mặt sợ hãi, thân hình run rẩy thì Vô Kỵ đưa tay lên vỗ nhẹ vào bàn tay đang ôm lấy vai mình:

– Tiểu Chiêu, chỉ là một đống xương khô thôi, không có gì phải sợ.

Tiểu Chiêu nghe thế thì nàng buông người chàng ra, nhưng vì vẫn còn kinh hoàng nên nàng cứ ôm chặt lấy cánh tay của Vô Kỵ. Chàng để yên cho nàng ôm riết vì biết Tiểu Chiêu còn bé tuổi, hay sợ những chuyện vớ va vớ vẩn. Hai người đi tới gần thì thấy bên cạnh hai bộ xương khô có một con dao và hai miếng da dê nằm lẫn lộn với những mảnh xương, ngoài ra không còn có gì khác nữa. Vô Kỵ liền cúi xuống để nhặt tấm da lên thì Tiểu Chiêu ghì chàng lại:

– Trương công tử…công tử ôi…coi chừng nó…coi chừng nó cắn…

Vô Kỵ nghe vậy thì phì cười:

– Bộ xương này của người chết lâu rồi, còn làm hại gì ai nữa.

Tiểu Chiêu ôm chặt lấy tay chàng, giọng run rẩy:

– Nô tỳ không biết…nô tỳ sợ…lỡ nó thành quỉ…nhẩy lên…cào cấu hay cắn xé…gì đó…

Vô Kỵ nhìn vô khuôn mặt không còn sắc máu của nàng mà nói, vừa như vỗ về vừa như đùa cợt:

– Bộ xương này có ác dữ thì cũng như Thành Khôn mà thôi. Ta còn không sợ nữa là…

Nòi xong chàng khều mấy miếng xương ra rồi cầm hai tấm da dê lên mà xem xét. Trên một miếng da có chữ viết đã phai mờ, chữ đọc được chữ không. Còn trên miếng da thứ hai thì trống trơn.

Vô Kỵ liền đưa tấm da có nét chữ tới gần ngọn lửa để đọc. Tấm da đã quá cũ, chữ viết mờ phai, Vô Kỵ và Tiểu Chiêu chụm đầu vào, cả hai phải giúp nhau đọc những hàng chữ viết trên tấm da dê. Một lúc sau mới đọc hết được:

Dương phu nhân,

Ta đang tập luyện Càn Khôn Ðại Nã Di… chợt nhớ tới chuyện của phu nhân và Thành Khôn… ta khó chịu… tảu hỏa nhập ma, khó mà sống được. Chuyện này ta biết từ trước… phu nhân chắc không… Thành Khôn mưu toan…âm độc hãm hại… Ta nhờ phu nhân… tâm nguyện như sau. Thứ nhất … ngôi giáo chủ sẽ do Tạ Tốn tạm thời nắm giữ…phải tìm lại cho được sáu tấm Thánh Hỏa Lệnh, một bảo vật của Minh giáo… Cái Bang đánh cắp lúc xưa… Ai tìm lại được Thánh Hỏa Lệnh thì sẽ làm giáo chủ…môn Càn Khôn Ðại Nã Di ta đang cầm đây là bảo vật…cho Dương Tiêu cất giữ…Ta cố lấy hơi tàn, vận động cơ năng…đóng cánh cửa đá…cùng chết… không ai thoát được trừ phi học được hết Càn Khôn Ðaị Nã Di tâm pháp… Phu nhân nhớ…là ta mãn nguyện.

Dương Phá Thiên tuyệt bút.