Chương 24: Dưới đường hầm

Chương 24 Dưới đường hầm

Tiểu Chiêu bị Vô Kỵ ôm chặt, mặt nàng dí sát vào cái ngực rắn chắc của chàng, nóng hổi, mà nàng vẫn cứ để yên, hai mắt lim dim trong bóng tối, như đang hưởng thụ một hơi nóng toát ra từ một nam tử mới lạ. Một lúc sau, có tiếng Tiểu Chiêu nói lên nho nhỏ, giọng run rẩy, sát ngay tận mặt chàng, hơi thở của nàng phà vào mũi chàng, thơm như mùi hoa lan:

– Trương công tử… công tử buông ta ra…

Vô Kỵ giật mình, nới lỏng tay, thả thân hình mềm mại của Tiểu Chiêu ra:

– Ủa! ừ…ừ…

Trong bóng tối, Tiểu Chiêu cúi mặt xuống, tim đập thình thịch, bặm môi im lặng; cả hai người đều không nói một tiếng nào cả. Nàng liếc nhanh về hướng Vô Kỵ đang đứng, nhưng chung quanh tối thui, có thấy gì đâu? Một lúc sau, nàng mới thở mạnh một tiếng rồi với tay lấy một cây đuốc trên vách đá mà đánh lửa lên.

Vô Kỵ nhìn lên, dưới ánh lửa bập bùng, Tiểu Chiêu mặt mày sáng sủa, mắt xanh mơ màng, lông mày đen rậm, mũi cao, dọc dừa, miệng chúm chím, đỏ tươi, mặt trái soan, duyên dáng, trông như một tuyệt sắc giai nhân. Vẻ đẹp sắc sảo của nàng khác hẳn vẻ đẹp yêu kiều của gái Trung nguyên. Tuy vậy, vì còn trẻ tuổi nên nét đẹp của Tiểu Chiêu đầy vẻ ngây thơ, như một đóa hoa đang còn trong búp, sắp sửa nở rộ, hé mở.

Thấy Tiểu Chiêu đẹp như vậy, nhất là trong ánh đuốc chập chờn, sắc đẹp của nàng còn mang đầy vẻ hoang sơ, thu hút, Vô Kỵ ngẩn người ra, nhìn Tiểu Chiêu không chớp mắt…

Dưới ánh đuốc chập chờn, Vô Kỵ thấy Tiểu Chiêu còn quá trẻ mà mặt mũi đã đẹp đẽ một cách man dại như vậy thì lấy làm ngạc nhiên, nhìn nàng không chớp mắt. Tiểu Chiêu liếc nhìn Vô Kỵ thấy chàng cứ dán cặp mắt trên mặt mình thì đỏ bừng đôi má, trông càng duyên dáng, đáng yêu thêm. Nàng hạ thấp mắt xuống, thẹn thùng như chú mục tập trung vào một cái gì đó ở dưới đất, nhưng hai con mắt xanh mơ của nàng cứ đưa qua đưa lại, tựa như hoang mang, e lệ, không dám đưa mắt lên nhìn Vô Kỵ nữa.

Thấy Tiểu Chiêu với vẻ ngây thơ, tơ dại, mà lại ẩn dấu sắc nước hương trời, rồi còn ra dáng ngượng ngùng thì chàng cười nhẹ mà nói với giọng châm chọc:

– Ủa! Tiểu Chiêu, cô nhỏ kia, sao tự dưng cô lại biến đổi, mặt mũi trở nên đẹp đẽ, xinh xắn quá vậy?

Tiểu Chiêu vẫn nhìn xuống đất, không trả lời. Nhưng khi liếc thấy Vô Kỵ cứ dòm mình chăm chăm, tinh quái, như đang chờ mình lên tiếng thì nàng cực chẳng đã phải đáp lời, giọng ngập ngừng, mặt nàng vẫn cúi xuống:

– Thưa công tử…nô tỳ…xin lỗi công tử…nô tỳ quên…không làm mặt xấu…

Vô Kỵ liền bước tới gần tới Tiểu Chiêu mà hỏi:

– Tiểu Chiêu, cô đẹp như vậy, tại sao lại phải giả dạng xấu xí làm gì?

Tiểu Chiêu lúc đó mới ngước mặt lên, đưa cặp mắt xanh thẳm nhìn chàng mà nói:

– Thưa công tử, nô tỳ phải làm như thế thì tiểu thư mới không ghét nô tỳ …

Vô Kỵ cười lên, gật đầu ra điều thông cảm, rồi nói:

– Thôi, bây giờ trở đi, cô đừng làm xấu nữa. Ta nghĩ là Bất Hối sẽ không ghét cô nữa đâu.

Thấy Tiểu Chiêu có vẻ ngần ngại, lưỡng lự có vẻ không tin thì chàng liền nói chắc:

– Ðược rồi, ta sẽ khuyên Bất Hối. Ta cam đoan với cô là nàng sẽ không phật lòng, làm khó dẽ cô đâu. Sao, cô nhỏ tin ta chứ?

Nghĩ tới hành động của Bất Hối đối xử rất tương thân và kính nể với Vô Kỵ, Tiểu Chiêu tin chàng ngay. Lúc đó Tiểu Chiêu mới mỉm cười, để lộ hai núm đồng tiền:

– Thưa công tử, nô tỳ xin nghe lời công tử. Từ nay trở đi Tiểu Chiêu này sẽ không còn giả bộ làm xấu nữa.

Lần đầu tiên thấy Tiểu Chiêu, nhỏ nhắn, dễ thương, cười tươi, trên hai má có hai cái đồng tiền, trông duyên dáng tệ, Vô Kỵ vui sướng, gật đầu đồng tình cười trả.

Hai người nhìn nhau, tươi cười vui vẻ, thấy gần gũi nhau hơn. Tiểu Chiêu nhìn Vô Kỵ, hỏi nhẹ:

– Thưa công tử, có phải hồi nãy tiểu thư nói với công tử là nô tỳ gian dối lắm phải không?

– Tiểu Chiêu, cô còn nhỏ, bận tâm tới chuyện đó làm gì? Bất Hối không có ý gì đâu.

Tiểu Chiêu liền nói với Vô Kỵ, giọng rất là vô tư:

– Thưa công tử, nô tỳ không bao giờ có ý gia hại gia đình của Dương Tả sứ cả. Nếu nô tỳ mang ý đồ đó thì nô tỳ đã có bao nhiêu cơ hội để thành công rồi. Nhưng nô tỳ không làm vậy. Lúc nào nô tỳ cũng mang cái ơn nuôi nấng của Dương Tả sứ và tiểu thư…

Nghe Tiểu Chiêu phân trần, giọng thàng thật và ngây thơ, rất tội nghiệp, Vô Kỵ liền lên tiếng trấn an nàng:

– Tả sứ và Bất Hối đều đối với mọi người rất tốt, cô đừng lo lắng nữa. Cô bị họ đối sử như vậy là vì do sự hiểu lầm mà thôi.

Rồi chàng trợn mắt lên, đưa ngón tay lên dí nhẹ vào đầu mũi của Tiểu Chiêu, nói đùa:

– Bây giờ chẳng lẽ cô nhỏ này cứ đứng ở đây để cho tên Thành Khôn chạy trốn mất hả? Dẫn đường ta đi bắt hắn đi chứ!

Tiểu Chiêu nhăn mũi lại, cười phì:

– Nô tỳ không làm chậm trễ công việc của công tử đâu. Công tử đi theo nô tỳ đi, Thành Khôn đang trốn ở đằng trước đó.

Nói xong, Tiểu Chiêu đưa đuốc lên cao rồi lớn bước lôi theo sợi dây xích đi tới. Vô Kỵ vội vàng lấn tới đỡ lấy bó đuốc trong tay nàng mà nói:

– Thôi thôi, Tiểu Chiêu. Cô đi đằng sau ta đi. Tên Thành Khôn nham hiểm, không biết hắn sẽ đặt mưu tính kế hại người gì đây. Mình phải cẩn thận mới được.

T

iểu Chiêu mỉm cười, liếc nhìn Vô Kỵ một cái thật nhanh, trao ngọn đuốc cho chàng rồi đứng nép ra phía sau lưng của chàng.

Vô Kỵ đưa ngọn đuốc ra phía trước, cẩn thận lò dò đi dọc theo vách hầm đá, một tay với đưa ra đằng sau như bao che cho Tiểu Chiêu, sợ nàng bị Thành Khôn hãm hại. Tiểu Chiêu nhìn thấy hành động của lo lắng của Vô Kỵ như vậy thì nàng cười mỉm, cảm thấy lòng mình ấm cúng hẳn lên. Ði được một đoạn, bỗng nhiên Vô Kỵ khám phá ra là, chập chờn dưới ánh lửa, dọc theo vách đá có vẽ những hình người. Nhìn gần những hình vẽ đó thì chàng ngẩn người ra. Thì ra đó là hình những cặp nam nữ đang ôm khít vào nhau mà hôn hít, vuốt ve nhau. Tuy cặp nam nữ đều mặc quần áo, nhưng hai ngưòi đều trong tư thế kề vai, bá cổ, ôm nhau xà nẹo. Lúc đứng thì bốn cái tay quấn quít vào nhau, lúc nằm thì bốn cái chân xoắn xít, khoá chặt.

Ði một đoạn nữa thì những hình vẽ lại nhiều hơn. Bây giờ, những cặp nam nữ không còn mặc quần áo nữa. Những thân thể trần truồng, quấn quít dính cứng vào nhau. Người con gái thì thân hình ẻo lả, người con trai thì cu c-c dựng cứng lên. Có hình thì hôn nhau, nút lưỡi, hôn cổ, liếm ngực. Có hình thì xoa ngực, bú vú, mút bụng, sờ l-n. Có hình người con trai khi thì quì trước l-n người con gái đang đứng mà bú l-n, khi thì quì dưới đất, bẻ ngửa, bạnh chân người con gái ra mà liếm l-n, khi thì đứng thẳng mà xốc ngược người con gái lên, hai chân vác trên vai mà hôn vào háng. Có hình người con gái khi thì quì trước người con trai mà liếm cu, khi thì bị dộng ngược đầu cho người con trai bú l-n mình mà bú c-c của ngươi ta.

Toàn là những hình ảnh loã thể, khiêu dâm, làm tình bằng miệng. Ban đầu Tiểu Chiêu không để ý, nhưng sau đó nàng cũng nhận ra ngay là có những hình vẽ trên vách đá. Tò mò, nàng ghé sát mắt vào để nhìn cho rõ thì Vô Kỵ đã kéo nàng đi ngay:

– Tiểu Chiêu, cô nhỏ tuổi, không coi được những hình này đâu.

Nói xong Vô Kỵ lẩm bẩm đủ cho mình nghe:

– Quái lạ, không biết đường hầm này là cái quỉ gì mà toàn là những hình ảnh khiêu dâm, tực tĩu!

Nghe Vô Kỵ vừa lôi mình đi, vừa nói như thế, Tiểu Chiêu không dám đứng lại xem, nhưng sự tò mò của nàng càng tăng lên. Một lát nữa, sau một hồi liếc nhình những hình dâm tục đó thì nàng cũng biết ngay đó là những hình bậy bạ. Tiểu Chiêu đỏ mặt lên, không dám nhìn nữa. Nhưng sau đó, vì bản chất ham mê tìm hiểu của người con gái mới lớn, vừa đi theo Vô Kỵ, nàng vừa liếc ngang, xem coi cặp nam nữ đã làm tới cái màn nào rồi…

Tiểu Chiêu từ từ đi theo Vô Kỵ từ đằng sau mà không nhìn lên con đường độc đạo tối mù mù trước mặt mà cũng chẳng dám nắm lấy tay chàng, chỉ chăm chú nhìn vào hình dáng của Vô Kỵ với khuôn mặt ngươi tuấn, cái cổ to lớn, đôi vai vươn nở của chàng. Rồi nàng thấy chàng cứ đưa tay ra sau như ngăn cản, lo lắng không cho mình quá bước ra đằng trước thì Tiểu Chiêu chợt nhìn chăm chăm tới cái lưng của chàng, ngần ngại một tí, rồi cắn nhẹ lên môi ra vẻ suy nghĩ, rồi sau đó nàng đánh bạo tiến tới ép sát người mình vào người của Vô Kỵ…

Cảm thấy cái thân hình mềm mại của Tiểu Chiêu như đeo dính vào lưng mình, run rẩy như có vẻ sợ hãi, Vô Kỵ liền nghĩ thầm, “Bất cứ chuyện gì xẩy ra thì ta cũng không thể để nha đầu này liên lụy được.” Ðoạn chàng nói:

– Tiểu Chiêu, cô đừng sợ. Ta quyết không để Thành Khôn hại đến cô đâu. Cô cứ theo sau ta thì sẽ không có chuyện gì xẩy đến cho cô hết.

Ở phía sau, Tiểu Chiêu nghe Vô Kỵ nói thế thì mỉm cười, một nụ cười rất tự tin, như là không coi sự nguy hiểm trước mặt và Thành Khôn ra cái quái gì cả. Tuy thế, biết là Vô Kỵ không nhìn thấy nụ cười bất cần đời của mình, Tiểu Chiêu liền cố ý nép sát người mình vào người của Vô Kỵ thêm nữa, rồi vướn người lên gần như đặt cằm mình lên vai của Vô Kỵ mà nói nho nhỏ sát bên tai của chàng:

– Có công tử ở đây, nô tỳ không sợ gì nữa!

Thấy Tiểu Chiêu đi theo sát vào người mình thêm nữa, thiếu điều muốn ôm luôn lấy lưng mình, thân hình nàng mềm mại, ấm áp, lại còn run run, giao động, ra chiều hồi họp ghê lắm – đã vậy mà nàng còn nói cứng – khiến Vô Kỵ cười thầm. Thật ra Tiểu Chiêu có thật sự sợ hãi, run rẩy đến nỗi phải ép sát người vào Vô Kỵ hay không? Ai mà biết được…

Ði một đoạn nữa thì những hình vẽ trên vách trở nên tục tĩu hơn. Bây giờ những cặp nam nữ biểu diễn những màn làm tình cụp lạc. Trên vách toan là những cảnh giao hoan, đ- đéo, cu đút vào l-n, c-c dộng vào l-n. Ðủ mọi tư thế: lúc thì cả hai đều đứng, ngồi, quì, nằm, lúc thì chỉ có một người đứng, quì, hoặc nằm. Khi thì nằm ngửa, khi thì nằm nghiêng, khi thì nằm xấp, nhiều khi còn nằm ngang, treo lơ lửng giữa trên không nữa! Người con gái làm đủ kiểu để thỏa mãn người con trai.

Những hình nàng cho chàng đ- từ đằng trước thì có khi nàng đứng một chân co lên, hoặc hai chân đều kẹp vào hông chàng, hoặc hai chân đều đặt cả trên vai chàng, có khi nàng ngồi hay nằm, hai chân lúc nào cũng dơ lên cao hoặc dạng ra xa để dễ dàng đón nhận con c-c cương cứng của nam tử. Những hình nàng cho chàng đ- từ đằng sau thì lúc nào nàng cũng cúi hoặc quì xuống đưa mông ra cho nam tử đ- tới. Có những hình nàng ngồi hẳn trên cu nam tử để cho c-c chàng đâm vô sâu tuốt.

Trên những hình ảnh dâm lạc này, mặt người con gái lúc nào cũng sung sướng, thỏa mãn, mắt lim dim, miệng mở ra, tròn vo. Còn người con trai thì say mê hưởng thụ, hai tay lúc nào cũng bóp vú người con gái. Càng nhìn những tư thế càng thấy lạ, có những kiểu mà Vô Kỵ chưa bao giờ thấy hoặc biết đến. Chàng lắc đầu thầm nghĩ, “Giang hồ gọi Minh giáo là Ma giáo thì cũng có lí một phần nào, không ngạc nhiên cho lắm!”

Còn Tiểu Chiêu thì còn ngạc nhiên hơn nữa. Nàng ngượng ngùng nhìn những hình vẽ trần truồng của những cặp nam nữ làm đủ kiểu giao hoan mà nhiều khi chẳng hiểu gì cả. Có những tư thế kì lạ khó khăn làm Tiểu Chiêu, trong đầu óc ngây thơ trong trắng của nàng, tự hỏi không biết làm sao mà họ có thể thực hành được? làm sao mà sung sướng hưởng thụ cho được? Kì cục quá…

Hai người lần dò đi vòng vo trong con đường hầm một lúc mà vẫn không thấy hình tích của Thành Khôn đâu cả. Khi đi qua một khúc quẹo thì bỗng nhiên đằng sau có tiếng đá sỏi rơi lạo sạo rồi tiếp theo đó là tiếng ầm ầm như có một trận động đất vậy. Nghe tiếng ào ào phát ra từ đằng sau, Vô Kỵ vội vàng quay người lại kéo Tiểu Chiêu trở lại thì chàng đã thấy một khối đá to lớn đùng đùng rớt xuống ngay chỗ của hai người mới bước qua.

Thì ra Thành Khôn ẩn núp ở trên, chờ khi Vô Kỵ và Tiểu Chiêu đi qua là hắn đẩy tảng đá xuống để đè chết hai người. Vô Kỵ thấy tảng đá khổng lồ rớt ngay chỗ mình thì ôm lấy Tiểu Chiêu mà nhẩy ra xa. Rầm một tiếng! Tảng đá rớt xuống, sức dội mãnh liệt của nó khiến Vô Kỵ phải loạng choạng, kéo theo Tiểu Chiêu, ngã ngồi xuống nền đá. Thân hình nàng đè lên thân hình của chàng. Rồi sau đó, cát đá bay tung mù mịt, ngọn đuốc trong tay Vô Kỵ bắn ra xa. Thấy cát bụi bay tung khắp nơi, Vô Kỵ liền xoay người, kéo nàng xuống rồi nằm úp lên trên người của Tiểu Chiêu, dúi đầu của nàng vào ngực mình mà ôm chặt.

Trong lúc hỗn loạn như vậy, Vô Kỵ chợt thoáng nhớ tới một tư thế làm tình trên vách đá mà chàng mới xem được. Ðó là kiểu mà hai người trai gái đều nằm song song với nhau, người con gái thì nằm ngửa, hai chân dơ lên kẹp lấy người con trai. Nam tử thì nằm xấp lên người nữ tử, ôm thật chặt, miệng úp lên môi nữ tử mà nút lưỡi, c-c dập sát vào l-n nữ tử mà đâm. Nhưng hình ảnh đó chỉ thoáng qua trong đầu chàng một tí rồi mất ngay. Một lát sau, cát đá đã lắng xuống hết rồi, Vô Kỵ mới từ từ ngửng đầu lên, nhìn chung quanh mà lẩm bẩm:

– Nguy hiểm thật…

Rồi chàng nhìn xuống Tiểu Chiêu đang nằm gọn lõn trong lòng mình mà hỏi:

– Tiểu Chiêu, cô có sợ không?

Tiểu Chiêu đang úp mặt thật sát vào ngực chàng, liền dúi đầu sâu thêm vào nách chàng, không trả lời. Ðoán là cô bé đang hoang mang sợ hãi, Vô Kỵ liền đưa tay ra, để tay dưới cằm nàng mà nâng mặt nàng lên. Tiểu Chiêu dương cặp mắt lên, lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt chàng, cánh mũi phập phồng. Dưới ánh lửa chập chờn, Vô Kỵ thấy hai con mắt của nàng long lanh, xanh thẳm, trông đẹp vô ngần. Bỗng nhiên Tiểu Chiêu nhoẻn miệng cười:

– Nô tỳ đã nói là có công tử thì nô tỳ đâu có sợ rồi mà!

Nghe thế, Vô Kỵ bèn đưa tay ra khỏi cằm nàng mà chỉ lên cái núm đồng tiền trên má nàng:

– Thế thì cô cười ta cái gì vậy?

Tiểu Chiêu long lanh con mắt, chúm chím cái miệng, làm hai đồng tiền lún sâu vô thêm, nói đùa với Vô Kỵ:

– Công tử bảo nô tỳ đi đằng sau công tử thì sẽ an toàn. Nô tỳ mà đi chậm sau công tử một vài bước nữa thì bây giờ đã tan xương nát thịt rồi..

Vô Kỵ nhìn lên thì nhận ra ngay là Tiểu Chiêu nói đúng.