Chương 106 Chữa hỏa
Khi ngón tay của chàng đâm vào mất hút tới đốt cuối thì Vô Kỵ rút nó ra. Rồi chàng lại thọc nó vào, sâu hơn nữa. Lần này ngón tay đi vào lỗ l-n một cách dễ dàng vì vách l-n đã ngập đầy dâm thủy, ngón tay chàng trơn lu, ướt đẫm, nước nhờn tràn ra tận lòng bàn tay ở ngoài. Vô Kỵ không ngờ chỉ trong chớp nhoáng mà Chỉ Nhược đã có thể tiết ra chất nhờn một cách nhanh chóng và nhiều đến thế.
Chàng buông tay nàng ra, vòng tay ôm lấy mông nàng, kéo tới, trong khi bàn tay đằng trước đang nằm trong l-n lại đẩy mạnh ra sau, một cái kéo một cái đẩy, giúp cho ngón tay thọc vào tới tận cùng trong đường âm đạo của nàng. Mà tận cùng nó là đâu? Nơi cổ tử cung chứ còn đâu nữa! Vô Kỵ đâm thọc ngón tay, ra vào không ngừng vào lỗ l-n ướt đẫm, nghe nhóc nhách. Một lúc sau, chàng chơi luôn hai ngón, rồi tới ba ngón, công phá cái lỗ đó cả bề dài (sâu tuốt tới tử cung) lẫn bể ngang (căng lỗ l-n rộng ra).
Chỉ Nhược không còn dùng dằng để thoát khỏi vòng ôm của Vô Kỵ nữa. Hai tay được thả lỏng của nàng không đẩy người chàng ra mà nó còn ôm cứng lấy người chàng. Nàng đứng yên, uốn éo bờ mông, sàng sê cái háng để cho mấy ngón tay của Vô Kỵ có thể dễ dàng thọc ngang, đâm dọc, đút sâu vào lỗ l-n nàng. Nàng thở dồn dập, miệng rên lên nhiều tiếng khe khẽ, mắt lờ đờ trong trong cơn say thuốc. Cho Vô Kỵ đâm thọc vào l-n một lúc thì Chỉ Nhược bèn hưởng ứng hành động dâm đãng của chàng bằng cách đứng trên một chân, còn một chân thì gác lên ghế, khiến cho háng của nàng banh rộng ra thêm và lỗ l-n nở lớn hơn nữa.
Rõ ràng là mục đích chỉ để đón nhận và tạo lợi thế cho những ngón tay của chàng tha hồ mà chọc khuấy trong cái hang động đào nguyên ngập nước nhờn. Như để lấy điểm tựa, nàng lấy hai tay ôm cứng lấy chàng, một chân đứng thẳng, một chân co lên đặt trên ghế rồi ngả đầu lên vai chàng thở hổn hển. Y như Vô Kỵ đoán, chỉ cần chàng ra tay hành sử vài động tác khiêu dâm trên người nàng là Chỉ Nhược phải khuất phục, quên đi cái hờn ghen, tức giân ngay lập tức.
Cái tính dâm nứng cao độ, bén nhạy này hình như nàng chỉ có gần đây mà thôi, chứ trước đó thì ít có. Rành rõi như Vô Kỵ, được đ- gái non (Bất Hối), cho đến gái tơ (Cửu Chân), cho đến gái thanh xuân (Phượng Nữ), cho đến gái kì cựu (Khỉ Ti) ngay từ lúc chàng còn dưới tuổi vị thành niên cho đến bây giờ, và nhất là làm tình với Chỉ Nhược hầu như hàng ngày trên hoang đảo, thì làm sao mà chàng không nhận thấy sự thay đổi đó cho được?
Khi thấy Chỉ Nhược đã mềm người, hai chân run rẩy không còn đứng vững nữa thì chàng đẩy nàng nằm ngửa luôn trên chiếc bàn. Không cần phải cởi quần áo của nhau chi cho tốn thì giờ. Không cần phải hôn hít, âu yếm, vuốt ve, lả lơi với nhau làm gì cho mệt. Hôm qua, vì chưa đạt tới cực khoái với Chỉ Nhược và hồi nãy nút lưỡi với Triệu Mẫn chưa đã, cơn dâm nứng của chàng đang bị dồn nén không ngừng. Bây giờ là lúc để nó xả bùng ra hết một lần, cùng một lúc. Và lần này thì chàng phải chủ động, như vậy mới đã. Chỉ Nhược vừa nằm xuống là chàng cúi xuống tuột quần nàng xuống đầu gối rồi đè lên người nàng liền.
Chỉ Nhược không còn dẫy dụa, dùng dằng, xô đẩy hay uốn éo gì nữa. Vì nàng biết chuyện gì sẽ xảy đến. Và cái chuyện đó là cái mà nàng đang hăm hở đón nhận. Và cái chuyện đó nàng biết Vô Kỵ có thừa bản lĩnh để là thỏa mãn nàng. Nàng nằm yên trên bàn, hơi thở dồn dập, đầy vẻ đợi chờ. Khi Vô Kỵ đè lên người nàng thì nàng cứng người lại, hai tay bám chặt lấy thành bàn, hai mắt nhắm nghiền lại, sẵn sàng đón nhận khúc gân cương cứng đâm sâu vào trong người. Nhưng Vô Kỵ lại đưa tay xuống mà giơ hai chân nàng lên cao rồi đẩy ngược lên, cho tới khi nó được kéo lên tới quá đầu nàng. Chàng giữ nó chặt cứng ở vị thế đó. Người nàng như gập làm đôi. Sau đó chàng liền nhẩy lên, đứng luôn lên trên mặt bàn. Chàng nhìn xuống thân hình cong vòng, nóng bỏng của nàng.
Chỉ Nhược để mặc chàng hành động, muốn làm gì thì làm, vì biết nàng sẽ được hưởng một cơn sướng khoái có một không hai trên đời. Ngửa người nằm dưới nhìn lên, nàng thấy chàng đứng xoạc chân sừng sững, còn nàng thì dẹp người xuống bàn, hai chân bị khóa chặt lên tới đầu, quần tụt xuống ngang đầu gối. Người nàng cong cớn, mông nàng nhổng lên, l-n nàng đưa ra, đít nàng chờ đợi – cả ba lỗ đều nằm kề gần vào nhau trong tư thế gập người của nàng. Hôm nay, trong cuộc làm tình này, nàng lại thụ động vì Vô Kỵ đã quá mạnh bạo, dữ dằn. Nàng thở mạnh, sẵn sàng, chờ đợi, cơn dâm tình náo nức tràn đầy trong người.
Vô Kỵ đứng trên bàn nhìn xuống thân hình thon nhỏ, gập đôi của Chỉ Nhược. Chàng dùng một tay giữ chặt cho hai chân trắng bóc giơ lên tới đầu nàng, một tay moi con cu đỏ ối, sừng cứng, phồng lớn tới mức tối đa của mình ra. Chàng nhắm con cu xuống, đầu cu lăm le chĩa thẳng xuống nửa vùng dưới thân thể trần truồng, ghép đôi lại của nàng. Lúc đó Vô Kỵ nhớ tới các bức vẽ làm tình lạc dục, dâm tục với những tư thế giao cấu đặc dị, loạn cuồng khắc trên vách động bí mật trên Quang Minh đỉnh.
Chàng chưa bao giờ làm thử tư thế đó vì nghĩ chẳng ai có thể thực hiện được những kiểu cọ tục tĩu và táo tợn như vậy. Nhưng bây giờ trong lúc lửa dục đang ầm ĩ trong lòng, chàng phải thử qua mà thôi. Chàng liền từ từ khụy gối, hạ người xuống, nơi lỗ l-n, lỗ đít và lỗ miệng của Chỉ Nhược nằm dọc kề nhau, cả ba đều lồ lộ, hở rộng dưới đòn cu dài cứng của chàng, như chờ đợi giữa hai chân chàng hãng của chàng…
Không biết Vô Kỵ đã làm gì nhưng trong căn phòng bây giờ chỉ còn nghe những tiếng phản đối lấy lệ như sau, tuần tự phát lên, kèm với những lời rên rỉ, suýt soa không ngừng của Chỉ Nhược:
– Ôi chao, đại ca ơi, chết ta, đừng mà, chớ làm vậy, chắc ta chịu không nổi…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết ta, đừng mà, chớ làm vậy, chắc ta…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết ta, đừng mà, chớ làm vậy…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết ta, đừng mà…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết ta, đừng…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết ta…
– Ôi chao, đại ca ơi, chết…
– Ôi chao, đại ca ơi…
– Ôi chao, đại ca…
– Ôi chao…
– Ôi…
– …
Sáng hôm sau mọi người thấy chàng và nàng sung sướng, tươi vui. Cặp trai gái cùng sóng vai đi chung với nhau, săng sái hỏi han người này người nọ lễ cưới đã sẵn sàng hết chưa, vì đêm sau đó sẽ là đêm động phòng mà hai người đều nóng lòng chờ đợi.
Chiều hôm trọng đại, tân lang và tân giai nhân làm lễ trong đại sảnh. Quang Minh tả, hữu nhị sứ là Dương Tiêu và Phạm Dao làm chủ sự. Trong phòng cưới đông đúc, đầy đủ quan khách, quần hùng, Vô Kỵ mặc áo đỏ viền vàng, trước ngực có dát một cái khoen đồng lớn đính một bông vải màu đỏ thật to, Chỉ Nhược cũng mặc áo đỏ viền vàng và đầu phủ khăn đỏ, hai đứng trước bàn thờ gia tiên chờ đợi giờ tế lễ. Tới giờ lành, Dương Tiêu và Phạm Dao bước ra khi dàn xướng bắt đầu trổi nhạc.
Dương Tiêu giơ tay ra hiệu để ngừng tiếng nhạc. Ông dõng dạc nói lớn:
– Hôm nay là ngày đại hỉ của hai giáo phái lớn của võ lâm Trung nguyên. Đó là ngày hôn lễ của giáo chủ Minh giáo và trưởng môn phái Nga Mi. Đã đến giờ hoàng đạo, xin hai vị bước tới bái tạ hoàng thiên.
Vô Kỵ cùng Chỉ Nhược song song tiến tới bàn thờ tổ.
Phạm Dao hô lớn:
– Bái thiên!
Vô Kỵ và Chỉ Nhược đưa tay lên vái, chưa kịp quì xuống thì đã có một tiếng lanh lãnh vang lên:
– Hãy ngừng ngay!
Mọi người nhìn ra thì thấy Triệu Mẫn đang đứng giữa đại sảnh. Quần chúng Minh giáo thấy nàng xuất hiện cản trở buổi lễ đúng ngay lúc quan trọng nhất thì tức giận quát tháo ầm ĩ. Dương Tiêu biết nàng tới đây để phá đám nhưng ông vẫn đưa tay lên ra dấu cho mọi người im lặng rồi ông điềm đạm nói:
– Hôm nay là ngày đại lễ của Minh giáo chúng ta, Triệu cô nương đã tới đây chia vui thì xin cô ngồi chơi, lát nữa sẽ mời cô chén rượu ngọt.
Triệu Mẫn mỉm cười, đôi môi cong lên, nói;
– Ta tới đây không phải để chia vui mà để trách một người thôi.
Dương Tiêu dằn tiếng, nói:
– Nếu cô nương tới đây vì một chuyện riêng tư thì xin cô nương quá bước đi cho vì bây giờ chốn này không phải nơi và cũng không phải lúc. Còn nếu tới đây để phá bỉnh thì tất cả chúng ta ở đây sẽ không để cô nương tự tiện đâu.
Câu cuối cùng Dương Tiêu nói với một giọng oai nghiêm và đe dọa vô cùng. Nhưng Triệu Mẫn vẫn tỉnh bơ, coi câu nói dằn mặt của vị Tả sứ oai trấn giang hồ của Minh giáo không vào đâu cả. Nàng làm bộ điệu trề môi rồi quay qua hỏi Phạm Dao:
– Khổ đại sư, có người muốn đánh ta, đại sư có ra tay cứu giúp ta không?
Phạm Dao lừng khừng trả lời:
– Thưa quận chúa, ở trên đời này không phải ai muốn gì cũng được tất. Nếu chủ ý phá quấy thì sẽ bị đánh đòn đau mà thôi.
Triệu Mẫn bỉu môi nói:
– Ta cứ muốn tới đây để phá quấy đấy.
Rồi nàng quay qua, hai môi cong lên, lớn tiếng hỏi Vô Kỵ ra điều trách móc:
– Trương giáo chủ! Sao giáo chủ hứa sẽ làm ba điều cho ta mà đã nuốt lời?
Nãy giờ, khi thấy Triệu Mẫn xuất hiện là tim vô Kỵ đã đập loạn lên, lòng chàng hồi họp, không dám lên tiếng, chỉ mong sao Dương, Phạm hai người tìm cách đưa nàng đi chỗ khác. Chàng liếc nhìn sang Chỉ Nhược thì thấy chiếc khăn đỏ che mặt nàng rung động không ngớt, chứng tỏ nàng cũng đang tức giận lắm. Chàng nghe Triệu Mẫn hỏi mình một câu thì chàng lúng túng trả lời:
– Cô nương chỉ mới nhờ ta một việc là giúp cô thấy được Đồ Long đao. Ta cùng đi với cô nương ra hải ngoại để đón nghĩa phụ ta về và để làm cô vừa ý. Nhưng cô nương thấy Đồ Long đao rồi sau đó lại cướp đi luôn. Vậy thì cô còn nói gì nữa?
Quần hùng nghe chàng nói Tạ Tốn đã về Trung nguyên và Đồ Long đao lọt vào tay Triệu Mẫn thì đều ồ lên, bàn tán không ngớt. Triệu Mẫn hỉnh cái mũi xinh lên mà nói:
– Đồ Long đao ở trong tay ai thì mai sau tất biết. Dù sao thì ta cũng đã thấy nó rồi. Coi như xong một việc. Còn việc thứ hai nữa.
Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:
– Việc thứ hai là việc gì?
Triệu Mẫn liền tiến gần tới chàng, nói nhỏ vào tai chàng:
– Việc thứ hai là giáo chủ không được làm lễ thành hôn với Chu cô nương.
Câu nói của nàng tuy nhỏ, nhưng những người đứng quanh đó đều nghe thấy hết. Ai nấy đều phẫn nộ, nhất là Chỉ Nhược. Nghe vậy, Vô Kỵ giật mình nhìn Triệu Mẫn rồi ngập ngừng nói:
– Ta đã có hôn phối với Chu cô nương rồi. Việc này… ta không thể nghe lời cô được.
Triệu Mẫn lại nói:
– Vậy là giáo chủ không giữ lời hứa với ta hay sao?
Vô Kỵ nhìn thẳng vào mặt nàng mà nghiêm giọng nói:
– Ta có hứa với cô sẽ làm ba việc thật. Nhưng chúng ta đã đồng ý là những việc đó phải đúng đạo nghĩa con người, không trái với qui luật võ lâm. Bây giờ cô lại bắt ta làm chuyện phi luân bại lí như vậy, làm sao ta theo lời được?
Triệu Mẫn cười khỉnh, nói:
– Ta nói cho giáo chủ biết, thật ra nếu giáo chủ cưới Chu cô nương là giáo chủ đã phạm tội vô nhân rồi đấy.
Vô Kỵ nghe thế thì tức giận. Chàng liếc nhì qua thấy Chỉ Nhược nắm chặt hai tay lại, tấm lụa đỏ phủ đầu rung động không ngớt, chứng tỏ nàng cũng đang căm giận vô cùng. Chàng định lớn tiếng mắng Triệu Mẫn vài câu, nhưng chợt nghĩ nàng không ngại thân phận quận chúa mà tới phá đám cưới của mình, như vậy đủ thấy nàng si tình mình như thế nào. Chàng dịu giọng nói:
– Triệu cô nương, xin cô thứ lỗi cho ta. Để xong buổi lễ, hai chúng ta nhất định sẽ bồi tiếp cô nương thật hoành tráng như một trọng khách.
Thấy chàng nói có vẻ cương quyết thì Triệu Mẫn liền lấy trong túi ra một vật cho chàng coi rồi nói:
– Nếu thế thì giáo chủ xem này.
Vô Kỵ thấy đó là một nhúm tóc vàng thì chàng kinh hãi. Đó là tóc của Tạ Tốn, vì ông ta luyện công rất lạ đời nên tóc trở nên vàng hoe, khác hẳn mọi người, Vô Kỵ nhìn thấy là nhận ra ngay. Triệu Mẫn nói tiếp liền:
– Tạ Tốn đã lọt vào tay cường địch. Nếu giáo chủ muốn giải cứu, phải đi theo ta ngay.
Nói xong, nàng cất nhúm tóc vào túi rồi bước đi luôn. Vô Kỵ hơ hãi kêu lên:
– Triệu cô nương hãy dừng bước. Xin nán lại để ta cùng nói chuyện.
Triệu Mẫn vẫn bước nhanh đi, vừa nói vọng lại:
– Trương giáo chủ, làm thân nam tử thì việc gì cũng phải quyết định nhanh chóng. Việc cứu người gấp rút, không thể chờ lâu được. Tạ Tốn đã rơi vào tay Thành Khôn đấy.
Vô Kỵ nghe thế thì sợ hãi mất hết cả hồn vía, vì Thành Khôn là kẻ thù truyền kiếp của Tạ Tốn, nếu ông lọt vào tay của hắn thì tính mạng ắt khó toàn. Chàng lại thấy Triệu Mẫn không chịu dừng bước thì chàng ngần ngại nhìn sang Chỉ Nhược, thấy nàng vẫn cúi đầu, mặt dấu đi dưới tấm khăn đỏ, mà tấm khăn cứ rung rinh, không biết nàng tức giận ra sao. Chàng liền lên tiếng thành khẩn, run run nói:
– Chỉ Nhược, nghĩa phụ đối với ngươi rất nhiều thâm ân. Nay ông bị nguy, ngươi không thể không đi cứu được. Ta xin lỗi ngươi.
Nói xong chàng rảo bước chạy theo Triệu Mẫn ngay. Bất chợt Chỉ Nhược lên tiếng, giọng chắc nịch vang lên sau tấm lụa đỏ phủ đầu:
– Đại ca! Nếu đại ca bỏ đi hôm nay thì mai sau đừng mong gì gặp mặt ta nữa.
Vô Kỵ mới đi được ba bước thì nghe nàng nói như vậy, liền dừng chân lại. Chàng thấy Triệu Mẫn đã đi ra tới gần cửa thì chàng quay đầu lại mà khẩn khoản nói:
– Chỉ Nhược, cho ngươi lần khất ngày hôm nay. Tình nghĩa phụ như tình cha con ruột thịt. Mong ta hiểu mà tha lỗi cho ta.
Nói xong chàng vội chạy theo Triệu Mẫn ngay.
Chỉ Nhược thấy chàng bỏ đi thì tức giận vô cùng. Nàng liền đưa tay giật chiếc khăn lụa phủ đầu xuống, cầm lấy hai góc mà giũ nó một cái mạnh kêu lên một tiếng “phạch!”. Tức thì tấm khăn đỏ mềm mại bỗng căng lớn ra, trở nên cứng ngắc như một miến gỗ vuông mỏng. Nàng cầm miếng vải cứng mà làm ám khí, ném luôn vào người Triệu Mẫn.
Phạm Dao đứng kế bên, thấy nàng sử một tuyệt chiêu lạ kì mà độc hại, phóng miếng vải cứng như liệng một cái mâm đồng, bay thẳng vào đầu Triệu Mẫn, thì sợ hãi. Ông liền nhớ tới tình chủ cũ, vội ra tay cản, phóng chưởng vào người nàng. Không ngờ Chỉ Nhược nhanh tay phớt ngón tay vào cùi chỏ của ông khiến tay ông nhũn ra không tùy tiện phát huy công lực được. Ông kinh hoàng nhìn theo Triệu Mẫn khi biết mình không kịp cứu nàng.