Chương 105: Vô tình gặp gỡ

Chương 105 Vô tình gặp gỡ

Vô Kỵ bước vào quán, thấy mù mờ, vắng khách. Một tên phổ ky ngồi ngủ gục sau quầy. Ở trong không có một ai, im lặng, các bàn ăn đều trống, chỉ trừ một bàn gần cửa sổ có một người ngồi quay lưng ra, dưới một ngọn nến hắt hiu, mờ ảo. Đó chính là bàn mà chàng và Triệu Mẫn đã cùng ngồi ăn uống với nhau. Chàng bèn lững thững đi tới bàn đó. Người đang ngồi cúi đầu nghe tiếng chân thì ngước mặt lên nhìn. Thấy mặt nhau là cả hai đều kêu lên một tiếng “ủa”.

Thì ra người đó là Triệu Mẫn. Tim Vô Kỵ bỗng đập lên rất mạnh, lòng chàng bồi hồi, kích động vô cùng. Chàng bỗng quên hết tất cả những oán ghét, quên hết tất cả những thủ đoạn độc ác của Triệu Mẫn mà đã khiến cho chàng tức giận nàng mấy ngày nay. Bây giờ chỉ có mến thương, yêu dấu. Hình như mỗi lần thấy Triệu Mẫn là chàng trở nên lú lẫn, ngu ngơ như một tên si tình hạng nặng.

Bất ngờ gặp nhau, chàng và nàng đều ngạc nhiên trân mắt nhìn nhau.

Nàng mở mắt lớn ra, ngỡ ngàng hỏi chàng:

– Công tử đi đâu mà đến chỗ này?

Vô Kỵ bối rối, ngượng ngùng đáp lại:

– Nhân lúc rảnh rỗi, tình cờ ta đi ngang qua đây thôi. Không ngờ…

Vô Kỵ nhìn xuống bàn thì thấy có bày hai cái bát, hai đôi đũa, hai chung rượu. Trên bàn còn có một bình rượu Mĩ Nương và một dĩa thịt bò xào nấm, y hệt như những thứ mà Triệu Mẫn đã kêu khi chàng và nàng ngồi ăn lần trước. Chàng ậm ừ một tí rồi hỏi:

– Triệu cô nương đang chờ ai thế?

Triệu Mẫn đỏ mặt lên, ấp úng trả lời, không e dè gì cả, nói luôn ra sự thật:

– Ta… Không có ai cả. Lúc trước ta với công tử cùng đối diện ngồi ăn uống như thế này.

Bây giờ ta cũng gọi các món ấy ra rồi nhìn một mình để nhớ tới công tử mà thôi.

Dưới ánh nến lung linh, mặt của nàng u uất, sầu thảm, mắt của nàng long lanh, ươn ướt, môi của nàng mọng đỏ, cong lên, trông rất buồn bã, thật tội nghiệp, mà lại xinh đẹp khôn tả. Chàng nghe nàng nói với một giọng run run thì hết sức cảm động. Hành động của nàng làm tim chàng rộn ràng, lòng càng thương yêu nàng vô cùng. Chàng ngồi xuống cầm lấy tay nàng mà nói với một giọng đầy cảm kích:

– Triệu cô nương… Nhiều lúc ta tự hỏi không biết ta có thật sự xứng đáng với tâm sự của cô dành cho ta hay không.

Triệu Mẫn cũng nắm lấy tay chàng, ngậm ngùi nói:

– Nhiều lúc ta cũng tủi thân, oán ông trời tại sao ta lại sinh ra trong một nhà quan Mông Cổ làm chi để rồi phải là người đối địch với công tử.

Vô Kỵ nhìn thẳng vào đôi mắt nhung mộng ướt của nàng, nhỏ nhẹ nói:

– Trườc đến giờ, ta vẫn mong hai chúng ta lúc nào cũng là huynh muội. Nhưng rồi tại sao lại khó khăn đến thế?

Triệu Mẫn nhìn chàng với con mắt long lanh, mờ nước, hỏi lại:

– Chỉ là tình huynh muội thôi sao?

Vô Kỵ không trả lời. Hai người yên lặng nắm lấy tay nhau, nhìn nhau đắm đuối. Có cần phải có câu trả lời hay không? Lòng nàng đối với chàng thì đã hiện rõ, còn lòng chàng đối với nàng thì hình như vẫn còn nhiều che dấu, hoang mang. Trên đời này, nhiều khi hai người huynh đài tình đã hiểu nhau quá, nhưng vẫn phải dò hỏi nhau hoặc dấu diếm nhau để dò lòng nhau. Cuộc tình nào cũng phải trải qua một thử thách, mà hậu quả sau đó thì không thể nào lường được. Nếu mọi việc đều suông sẻ thì họ sẽ sống với nhau cho đến mãn đời. Còn nếu đường tình còn trục trặc thì mỗi người sẽ xa nhau, trong lòng sẽ mang một mối hận thiên thu. Mà thường thì trường hợp sau lúc nào cũng là điển hình của một mối tình oan trái, để đời.

Trong lúc chàng và nàng đang nắm tay nhau, nhìn nhau đắm đuối thì bất chợt có một vật gì như hai viên đạn từ cửa sổ bay thẳng tới người Triệu Mẫn, tiếng gió réo lên vù vù. Vô Kỵ kinh hãi. Chàng thấy hai viên đạn đó phi tới rất mau lẹ, mạnh mẽ, khí lực hùng hậu như được bắn ra từ một thần nỏ vậy. Nếu bắn trúng Triệu Mẫn thì nhất định nàng sẽ bị trọng thương, mà nàng thì cứ ngồi yên, phiêu diêu trong mộng tưởng, không thể tránh né được. Vô Kỵ liền vội đưa tay ra mà bắt lấy vật đó luôn. Chàng mở bàn tay ra thì hiện lên rõ ràng là hai trái tùng khô. Triệu Mẫn cũng kinh hãi không kém. Nàng nhìn ra cửa sổ không thấy ai, chỉ nghe tiếng chân rất nhẹ trên mái nhà, vọt đi mất.

Vô Kỵ chăm chú nhìn vào hai quả tùng. Chàng đã biết ra người nào đã ra tay một cách vũ bão và ác độc như vậy rồi. Chàng nhíu mày tự hỏi không biết tại sao tự dưng Chỉ Nhược lại có một bản lãnh thần sầu, luyện được một thần công mạnh bạo đến thế. Hai người chỉ cách xa nhau chưa đầy một tháng mà tài nghệ của Chỉ Nhược đã tăng tiến vượt bực. Thật là hiếm có trên đời. Như chàng đây, luyện Cửu Dương thần công cũng phải mất mấy năm ròng. Vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Chỉ Nhược đã có thể tỉ đấu ngang cơ với Huyền Minh nhị lão, hai tay cao thủ bậc nhất trên giang hồ.

Và tại sao nàng lại ra tay hạ thủ muốn bất ngờ bắn chết Triệu Mẫn?

Triệu Mẫn cũng đã biết người đó là ai. Nàng nhìn chàng mỉm cười, hai mép cong lên, nói đùa:

– Hôm qua ta núp sau hàng thông chế diễu hai người âu yếm tâm sự với nhau. Hôm nay Chu cô nương trả lễ đấy. Nếu không có công tử ra tay thì mạng ta có lẽ đã ô hô ai tai rồi.

Vô Kỵ nghiêm mặt lại, nói:

– Cô nương đừng coi thường. Từ đây về sau cô phải coi chừng phòng thân, không sẽ mang họa.

Triệu Mẫn nheo mắt, bỉu môi nói:

– Nếu ta lo sợ thì ta đã không bôn ba trên giang hồ. Công tử hà tất phải lo cho ta.

Vô Kỵ trầm giọng xuống, nói tiếp:

– Ta chỉ không muốn thấy cô bị đả thương, đau đớn mà thôi.

Triệu Mẫn cười nửa miệng, hai môi cong lên, dưới ánh nến lung linh trông xinh đẹp đến mê hồn. Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng với đôi mắt vời vợi mà đổi giọng tha thiết nói nhỏ nghe rất thương tâm:

– Công tử nói không muốn nhìn ta đau đớn, nhưng công tử có biết là công tử mới gây ra một vết thương sâu hằn trong tim ta, trầm trọng đến nỗi nó khiến ta đau khổ trong suốt thời gian gần đây không?

Vô Kỵ nhìn vào đôi mắt long lanh nước mắt của nàng, không sao trả lời được. Tình của nàng sâu sắc như vậy, làm sao mà chàng không biết? Và rồi chàng phải bồi trả lại như thế nào cho đúng? Lòng chàng đối với nàng bất định, nhiều khi chính chàng cũng không hiểu nổi. Rồi chàng lại nghĩ nay mai này chàng làm lễ hỏi với Chỉ Nhược rồi. Vậy mà bây giờ chàng còn ngồi tâm tình với Triệu Mẫn, và cái làm chàng khổ tâm là chàng còn nghi ngờ và úy kị hành vi của nàng vô cùng.

Vô Kỵ run run nói với nàng:

– Triệu cô nương… Ta… Chắc cô đã biết vài ngày nữa ta và Chỉ Nhược sẽ…

Bất chợt Triệu Mẫn choàng tay bá lấy cổ chàng mà hôn lên môi chàng một cách nồng nàn không cho chàng nói hết lời. Vô Kỵ bỡ ngỡ, không hôn trả lại tức thì. Nhưng khi môi chàng cảm nhận được cái mềm mại của đôi môi hồng, lưỡi chàng nếm được cái ngọt lịm của một cái miệng ẩm ướt, mũi chàng ngửi được cá mùi thơm như hoa của một hơi thở dồn dập thì chàng không thể cưỡng lại được mà ôm lấy tấm thân thon gọn của Triệu Mẫn mà nút lưỡi nàng một cách say mê ngay. Triệu Mẫn nghiêng mặt, lim dim cặp mắt, ngửa cổ hút lấy lưỡi chàng, một tay mân mê cổ chàng, một tay xoa vuốt tóc chàng. Vô Kỵ cúi mặt xuống bú lưỡi nàng, một tay xoa lưng nàng, một tay sờ lên ngực nàng.

Bàn tay chàng chạm tới một khoảng thịt ấm áp, đàn hồi, bao la thì chàng liên tưởng ngay tới bộ ngực thần sầu của Triệu Mẫn. Bộ ngực đó to lớn, tròn xoe, căng cứng, bầu vú đưa thẳng ra, đầu vú nhổng thẳng lên trời, rất là khiêu gợi, bất cứ một nữ tử nào cũng không bằng được. Nghĩ tới đó là chàng nút chặt mưỡi nàng hơn, bóp chặt vú nàng hơn. Con cu của chàng cương cứng một cách mau lẹ.

Mới hôm qua làm tình ở tư thế ngồi với Chỉ Nhược, tuy được nàng đ- một cách vũ bão, nhưng chàng không thể sung sướng đạt tới cực điểm được. Cái dâm nứng đó bị dồn nén, không được thỏa mãn từ lúc đó, bây giờ nó lại vùng lên, khiến con cu của chàng cương lên, cứng ngắc, to lớn hơn ngày hôm qua gấp mấy lần – cũng chỉ vì người nữ tử chàng ôm hôn trong tay hôm nay là Triệu Mẫn!

Vừa nút lưỡi nàng, Vô Kỵ vừa cảm thấy cái dâm nứng đang tăng lên vượt bực trong lòng. Nó đang biểu hiện bởi sự căng cứng không ngờ của con c-c to lớn nằm ngay giữa hai đùi mình. Bỗng dưng chàng quyết định phải cho Triệu Mẫn biết cái dâm nứng đang tích lũy trong người chàng. Nếu vì yêu chàng mà nàng đã nhớ nhung, si tưởng thì bây giờ đây, vì yêu nàng mà chàng cũng đã nổi hứng dâm tình. Tuy hai hành động có khác nhau đấy – một là vì tình yêu, một là vì tình dục – nhưng cuộc tình của hai người từ trước đến giờ đều gồm cả hai thứ, tình yêu và tình dục quấn víu vào nhau. Và hình như, sau bao lần yêu thương, hờn tức, rồi vuốt ve, mơn trớn, chàng và nàng đã mặc nhiên chấp nhận với nhau rồi: tình yêu là tình dục.

Chàng ghì con người thon nhỏ, mềm mại của nàng sát vào người, cố ý đè khúc thịt to lớn giữa háng mình ngay vào khoảng mu l-n của nàng. Sự cọ sát của một khúc gân to lớn và cứng ngắc vào chỗ kín làm Triệu Mẫn rùng mình. Nó lại làm nàng nhớ tới một cảm giác cực khoái của một con cu to lớn, đen bóng của một thời nào đó mà nàng không bao giờ quên. Điều đó làm nàng thở dồn dập.

Làm theo Triệu Mẫn, Vô Kỵ đưa một tay lên sau cổ nàng, đẩy mặt nàng sát vào mặt mình để lưỡi chàng đi sâu vào hơn trong miệng nàng. Còn một tay thì chàng dẫn bàn tay kia của nàng xuống hạ bộ. Một khi bàn tay nhỏ nhắn, mềm dịu của nàng chạm tới con cu to lớn, cương cứng của chàng thì nó nắm chặt ngay lấy, làm một cái bao bó chặt nó vào lòng bàn tay, làm như Triệu Mẫn không cưỡng lại được vậy. Vô Kỵ thấy rõ là ngay lúc đó, người Triệu Mẫn run rẩy hẳn lên, nàng nút lưỡi chàng mạnh bạo hơn nữa, tay nàng sọc nhẹ, dọc theo thân cu chàng. Hai người đứng hôn nhau trong quán vắng, vuốt ve nhau dưới ánh sáng le lói của ngọn nến để trên bàn.

Tự dưng Triệu Mẫn nhả lưỡi của Vô Kỵ ra rồi há miệng cắn một cái thật mạnh vào môi chàng khiến nó bật cả máu. Nàng đẩy người chàng ra rồi phóng người qua cửa sổ bỏ đi mất. Tiếng nàng còn vọng lại vào tai chàng, lúc đó còn đang đứng ngỡ ngàng:

– Đại ca là một tên đại dâm tặc, ma đầu nhất trên đời. Ta hận đại ca lắm lắm…

Vô Kỵ về đến nhà, bước vào phòng thì thấy Chỉ Nhược đang ngồi khoanh tay gục mặt trên bàn. Chàng tiến tới gần mà nàng vẫn cúi mặt không nói năng gì. Biết nàng đang tức giận, chàng liền đặt tay lên vai nàng thì nàng dùng dằng đẩy tay chàng ra. Chàng bèn cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng:

– Chỉ Nhược… Ta…

Chỉ Nhược vẫn úp mặt vào cánh tay nói với giọng trách móc:

– Đại ca dối ta để đi tới nơi hẹn hò với Triệu cô nương. Bây giờ còn nói năng chi nữa?

Vô Kỵ nhăn mặt, bào chữa:

– Ngươi thề với ta là ngươi chỉ tình cờ gặp nàng ta mà thôi. Làm gì có chuyện hẹn hò? Không phải là trước đó ngươi đã hỏi ta cùng đi xem phố với ngươi hay sao?

Bất chợt Chỉ Nhược vùng người lên, ngẩng đầu lên nhìn chàng, trợn mắt mà nói:

– Ngươi nói với ta là ngươi sẽ đi một tí rồi về ngay, tại sao…

Bỗng nhiên nàng thấy vết máu mà Triệu Mẫn cắn còn ứ động trên môi chàng thì nàng tức quá, đưa ta ra mà tát luôn lên má chàng một cái thật mạnh. Bị tát một cái nháng lửa, mặt Vô Kỵ sưng đỏ lên ngay. Vô Kỵ liền nắm lấy tay nàng, không cho nàng đánh một lần nữa. Chàng lên tiếng dỗ dành:

– Ta phải tin là ngươi không có ý định lừa gạt ta. Trong ngày mai, hai chúng ta sẽ làm đám cưới, ngươi đời nào có ý tơ vương gì với ai nữa đâu?

Chỉ Nhược mím môi, mặt mày vẫn còn đỏ gay vì tức giận, nàng cố dằn tay ra nhưng Vô Kỵ giữ chặt quá, không sao cử động được.

Thế rồi tha hồ Vô Kỵ năn nỉ, thề ước, hứa hẹn tới cỡ nào thì Chỉ Nhược cũng không chịu nghe. Nàng cứ mực cho rằng chàng và Triệu Mẫn đã hẹn hò với nhau để tư tình trước khi đám cưới. Kêu oan mãi mà Chỉ Nhược vẫn không tin, Vô Kỵ bèn thay đổi chiến lược. Kể lể hoài vẫn không được thì phải hành động mà thôi. Mà đối với Chỉ Nhược thì không hiểu tại sao chàng lại biết là mình sẽ thàng công ngay.

Chàng vuốt ve hai bàn tay nàng mà phủ dụ:

– Mai này Chỉ Nhược sẽ là vợ ta rồi. Nhưng tình yêu vợ chồng thì hai ta đã san sẻ với nhau nhiều lần trong nhiều ngày trước. Tình ngươi yêu ta như thế mà ta còn nghi ngờ thì bây giờ ngươi sẽ chứng tỏ cho ta biết mà thôi.

Nói xong, chàng giữ tay nàng lại rồi kéo người nàng đứng lên mà đưa môi hôn lên má nàng. Không dằng tay ra được thì Chỉ Nhược quay mặt đi, không cho chàng hôn. Vô Kỵ bèn vòng tay ôm gọn luôn nguyên thân hình mảnh mai của nàng vào lòng. Chàng ghì sát người nàng rồi ghìm đôi môi mình lên đôi môi nàng. Nàng ngửa mặt tránh đi, lắc đầu qua lại, nhất định không nhận cái hôn của chàng. Môi của chàng cứ trượt qua môi rồi lướt xuống cổ hay xẹt qua tai. Hôn mãi vẫn không được, Vô Kỵ liền quàng một tay ra sau lưng nàng, giữ hai tay nàng lại sau đó, rồi dùng tay còn lại mà luồn xuống dưới bụng nàng. Chàng mơn man trên vùng tam giác giữa hai đùi nàng qua làn vải . Chỉ Nhược uốn éo thân người, cố thoát khỏi tay chàng, nhưng chàng giữ chặt quá, không sao thoát được.

Mân mê một chút thì Vô Kỵ thọc tay luôn vào quần nàng. Bàn tay chàng mở ra, bao phủ nguyên cả nguyên vùng lông mượt, êm ấm, nơi nhạy cảm nhất của người nữ tử. Chỉ Nhược dẫy dụa, nhưng chỉ làm l-n nàng cọ sát thêm vào tay của Vô Kỵ mà thôi. Chàng liền co năm ngón tay lại, nắm luôn đầy trong tay một mớ lông tơ và một khoảng thịt mềm mại. Chỉ Nhược kêu lên một tiếng nhỏ.

Chỉ chờ có thế là Vô Kỵ đưa luôn ngón tay giữa vào ngay trong cái rãnh của hai mép thịt. Rồi không chần chờ, chàng đẩy luôn ngón tay đó vào trong cái lỗ rít khịt. Ngón tay chàng từ từ đi sâu vào âm đạo của nàng, len lỏi vào cái nơi chật hẹp đó một cách khó khăn. Chỉ Nhược nhăn mặt, ưỡn người ra, không biết có phải để đẩy ngón tay chàng ra ngoài hay để cho nó đi sâu vào thêm nữa. Chỉ biết là ngón tay của Vô Kỵ càng vô sâu thì nước nhờn từ cái lỗ đó tiết ra càng nhiều.