Chương 7 : Hồn Hoàn đầu tiên
Ngay sau đó Cực Băng Huyền Hồ cũng thức dậy ,hai mắt nhìn nhau xấu hổ.
"Nhân loại đến Huyễn Lâm Hồ làm gì?" Cực Băng Huyền Hồ nghi hoặc
"Ta vốn đến đây để dự định săn giết một đầu cực hạn chi băng hồn thú thuộc tính, nhưng khó thấy được hồn thú phù hợp với mình , ngươi cũng biết là nhân loại chúng ta muốn thu hồn hoàn thì phải giết được hồn thú, có hồn hoàn rồi thì mới trở thành được hồn sư" nhìn khoé mắt Huyền Hồ, Dương Vũ lộ ra .
Huyền Hồ suy nghĩ một lúc nói:
"Hay là ngưoi đi theo ta ,ta dẫn ngươi đi gặp cô ta ,cô ta sẽ giúp ngươi thu được hồn hoàn"
Dương Vũ nghe xong kích động vừa mới gặp nó sao lại tin tưởng mình vậy ,giúp mình nữa.
Không bận tâm quan trọng nhất vẫn là kiếm được hồn hoàn đầu tiên.
Dương Vũ cùng Huyền Hồ đi ra ngoài sơn động hướng phía Bắc đi.
Dương Vũ tò mò ngẫm :
" Mình tưởng Cực Băng Huyền Hồ sống tại phía Đông mà sao lại đi về hướng Bắc thế?"
Dương vũ suy ngẫm đành tiếp tục đi theo.
Dương Vũ được Huyền Hồ dần dần tiến về một cái hang động,khắc nơi là băng nhũ kết lại.
Dương Vũ quan sát đột nhiên bừng tỉnh.
"Nơi đây là chỗ của cô ta ngươi đi theo ta ,đừng rời xa ta nửa bước trong này nhiều mê cung" Huyền Hồ nghiêm nghị dặn dò Dương Vũ .
Dương Vũ chỉ là gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Đi vào bên trong cảm giác thật lạnh lẽo,Dương Vũ như sắp đóng băng .
Đi được một tiếng cuối cùng đến.
"Cô ơi " Huyền Hồ vội âm thanh gọi.
Sau đó chỉ một tiếng gầm đi ra sau đó là một con chó sói dài ,dáng yêu kiều,đôi mắt óng ánh ,bộ lông màu trắng như tuyết hiện ra.
"Đây là Huyền Hồ Vương sao.?"
Dương Vũ cảm nhận thật là đẹp.
Huyền Hồ Vương dần đi tới trước mặt Dương Vũ dò xét nói.
"Ngươi đến đây là tìm hồn hoàn cực hạn băng thuộc tính"
Dương Vũ chỉ biết gật đầu.
Huyền Hồ Vương sau đó nói tiếp :" Ta chính là một đầu trăm ngàn năm hồn thú,trong vòng vài năm nữa sẽ bị một đợt Thiên Kiếp nhưng ta không chắc sẽ vượt qua, ta muốn giữ lại bản nguyên làm ngươi hồn hoàn đầu ngươi có đồng ý kông?"
Dưong Vũ nghe xong giật mình không mơ đấy chứ.
Suy ngẫm một lúc Dương Vũ hai má đỏ gật đầu lia lịa.
"Trăm ngàn năm hồn hoàn ai mà không muốn".
"Tiếp đó ta chuẩn bị hiến tế,ngươi không chỉ có ta hồn hoàn mà còn có ba hồn kỹ.
Ngươi hãy thả lỏng,tiếp tục chính ta hiến tế" Ngay sau đó thân thể Huyền Hồ Vương chuyển hoá thành một cái màu trắng hồn hoàn sau đó bay về đỉnh đầu .
Dương Vũ cảm thấy toàn thân đâu nhức thống khổ như từng con kiến sé nát mình.
Nhưng cậu vẫn cố gắng giữ ý thức ,nếu không sẽ lập tức thất bại.
Sau ba mươi phút ,Dương Vũ đứng dậy ,ngay bên là một cái hồn hoàn màu trắng óng ánh,cậu mỉm cười .