Chương 6: Huyễn Lâm Hồ

Chương 6 : Huyễn Lâm hồ

Mười ngày sau ,Dương Vũ chìm đắm trong luyện tập thuần thục võ hồn của mình.

Dương Vũ quyết định ngày mai đi tìm hồn hoàn của mình cậu không thể trực tiếp nói cho cha mẹ mình nên chỉ có cách viết thư.

"Cha mẹ con muốn tự đi tìm hồn hoàn đầu tiên của con,cha mẹ hãy yên tâm con đủ năng lực bảo vệ tốt còn có một chú Hồn Tông giúp con nữa" Dương Vũ để lại bức thư có vài phần giả dối để tránh cho cha mẹ nghi .

Khi cha mẹ Dương Vũ nhìn thấy bức thư thì cậu đã xuất phát đi "Huyễn Lâm hồ " rồi.

Trên đường cậu gặp rất nhiều hồn thú mười năm cùng trăm năm .

"Smartphone - phóng" một ánh sáng léo lên phóng tới Mạn Đà La đâm thẳng sọ, Dương Vhx nặng nề ngồi trên mặt đất.

" 600 trăm năm Mạn Đà La thôi khó giết như vậy làm sao ...?"

Ánh mắt nhìn vào thi thể oán giận.

Lúc này còn cách Huyễn Lâm hồ còn một tiếng cậu nhanh chân hơn.

Càng gần Huyễn Lâm hồ ,hồn thú xuất hiện tương đối nhiều , Dương Vũ vất vả lắm mới đem các hồn thú này giết chết .

Chạng vạng tối cuối cùng Dương Vũ đến được Huyễn Lâm hồ ,vì sắc trời đã tối cậu tìm kiếm một hang động phụ cận nghỉ ngơi.

Dương vũ lấy trong balo một con thỏ mà Dương Vũ lúc trên đường bắt được, cậu cẩn thận sơ chế.

Sau 30 phút mùi thơm ngát lan toả khắp hang động.

Liền trong lúc Dương Vũ đang chuẩn bị ăn thì đột nhiên một con dáng người giống như một con chó ,bộ lông trắng xoá tiến đến vuốt ve tay Dương Vũ.

Liên tục kêu "Ói ói" cảm giác muốn ăn .

Dương Vũ vẻ mặt kinh ngạc đây là cực Băng Huyền Hồ,hơn nữa còn là một đầu trăm ngàn năm hồn thú.

Dương Vũ nhìn vậy đột nhiên nói:

"Ngươi muốn ăn sao?"

Cực băng Huyền Hồ liền gật đầu nói "Uk"

Dương Vũ cảm giác không cho cũng không được vì nó là trăm ngàn năm hồn thú.

Dương Vũ đành cắt đôi đưa tới trước mặt Huyền Hồ:

"Ngươi ăn đi"

Cực Băng Huyền Hồ liền không ngại trực tiếp cắn lấy miếng thịt và nói : "cảm ơn"

Hai người đều ăn rất ngon miệng.

Ăn no xong Dương Vũ liền nhắm mắt nghỉ ngơi ,xuốt cuộc hành trình này cậu chưa có thời gian nghỉ ngơi lên rất mệt mỏi.

Nhìn thấy Dương Vũ ngủ thiếp ,Cực Băng Huyền Hồ liền đi đến nằm sát bên Dương Vũ cũng ngủ thiếp đi.

Một người một chó sói.Nhân loại cùng hồn thú .

Sáng hôm sau Dương Vũ mở mắt ra thấy mình và Huyền Hồ đang nằm bên mình cũng giật mình ,nhưng hắn hiểu gia hoả này rất tốt.

"Huyền Hồ hồn hoàn suy nghĩ lại sao?"