Chương 9: Nhạc Lão Tam

“Ngươi không sao chứ?”

Chung Linh quan tâm hỏi.

“Ân, ta không sao, vừa rồi bỗng nhiên suy nghĩ một chút. Đúng rồi, cha mẹ ngươi đâu?”

Giang Minh nhanh chóng bấm vào hai nút nhận nhiệm vụ rồi đóng bảng thông báo lại.

“Cha mẹ ta đi tìm Nhạc Lão Tam rồi.”

“Đi, chúng ta đi theo xem!” Nói xong, Giang Minh kéo tay Chung Linh đi ra ngoài, khiến Chung Linh vừa mừng vừa thẹn thùng.

Chung, Cam hai người đã cưỡi ngựa đi mất, Giang Minh và Chung Linh cũng cưỡi hai con ngựa đuổi theo sau.

Thấy nữ nhi và Giang Minh đuổi theo, Cam Bảo Bảo và Chung Vạn Cừu nhìn nhau. Giang Minh đi theo khiến hai người rất an tâm. Lúc nãy thấy Giang Minh im lặng không nói gì, hai người cũng không tiện mở miệng nhờ vả, bèn khách sáo một câu, cũng không để ý Giang Minh trả lời liền chạy ra ngoài.

Chung Vạn Cừu trong thâm tâm cũng rất vừa ý Giang Minh, kiếm đâu ra con rể mạnh như vậy chứ? Xem Chung Linh tiểu nha đầu cũng rất ưa thích tiểu tử Giang Minh này, chi bằng…

Giang Minh có đoán rách đầu cũng không đoán được, mình đã bị tròng vào một mối duyên phận. Bất quá, nếu Giang Minh có biết, hắn cũng giơ hết tay lên đồng ý. Giỡn hoài, có thể tới tay mỹ nữ như Chung Linh, ai lại chê? May ra có Đông Phương “cô nương”.

(Tác giả: Uy, ta cũng không chê… T_T)

Cam Bảo Bảo cũng hài lòng về Giang Minh, cưỡi ngựa song song với Chung Linh, hai người nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Giang Minh phía trước.

Đến Bắc Trang ngoài, mọi người đã nghe thấy tiếng đập phá bên trong.

“Nhạc Lão Tam, ngươi đây là đang làm cái gì?” Chung Vạn Cừu quát lên.

“Cái gì chó má Lão Tam! Ta là Nhạc Lão Nhị!” Nhạc Lão Tam cũng gầm lên.

Giang Minh nín cười, ngươi không phải tên Lão Tam sao? Ngươi đây là tự chửi chính mình sao? Đúng thật là cực phẩm.

(tác giả: ta tra wiki rồi, tên Nhạc Lão Tam thật)

Nhạc Lão Tam gầm lên xong liền lao về phía Chung Vạn Cừu vung quyền.

Giang Minh cũng không vội ra tay, hắn biết Chung Vạn Cừu tuy yếu hơn Nhạc Lão Tam nhưng ít nhất ba bốn mươi chiêu cũng không thành vấn đề, bèn lẳng lặng đứng nhìn.

Chung Linh thì lại không như Giang Minh bình tĩnh vậy, nàng ôm lấy hai tay Giang Minh lắc lắc:

“Giang đại ca, ngươi mau hạ tên kia đi!”

Hết cách, Chung Linh sức sát thương không phải cái này Giang Minh xử nam có thể chịu đựng được đấy. Hơn nữa hành động ôm tay vừa rồi khiến Giang Minh cảm thấy tay mình chạm vào một luồng mềm mại.

(tác giả: Overkill, ta còn không chịu được nữa là hắn)

Chung Linh vừa buông tay ra, Giang Minh thân hình như tia chớp xuất hiện đằng sau Nhạc Lão Tam, tay đưa ra vừa xách cổ áo, tiện chế trụ luôn huyệt đạo của Nhạc Lão Tam. Chung Vạn Cừu đang bị Nhạc Lão Tam đẩy lui cũng trụ lại thân mình, ngạc nhiên nhìn Giang Minh. Chung Linh thì vỗ tay nhảy lên, thật sự quá đẹp trai xuất sắc rồi.

“Ngươi buông ta ra, có giỏi thì đánh nhau với đại gia, đánh lén tính toán gì anh hùng”

Nhạc Lão Tam gào lên.

Giang Minh chỉ mỉm cười mặc kệ. Anh hùng hay không, hắn cũng không thèm quan tâm. Nhạc Lão Tam không phải hắn đối thủ, hắn cũng không thèm để ý.

“Giang đại ca, cám ơn ngươi.” Chung Linh hai mắt lung linh sùng bái nhìn Giang Minh.

“Tiện tay mà thôi.” Giang Minh cười cười đáp lại. Hắn nói đúng sự thật, chỉ là tiện tay thôi, mà kể cả Chung Linh không yêu cầu, hắn cũng sẽ chế trụ Nhạc Lão Tam.

Bỗng Giang Minh chợt nhớ tới nhiệm vụ vừa nhận, hắn quay sang Nhạc Lão Tam hỏi:

“Ngươi không phục?”

“Phục cái rắm!” Nhạc Lão Tam hét lên.

“Không phục thì ngươi nói xem ta cần làm gì để ngươi phục?” Giang Minh cười cười hỏi.

“Thả ta ra, đánh với ta một trận!” Nhạc Lão Tam trừng mắt nhìn Giang Minh.

“Ân, nhưng tại sao ta phải đánh với ngươi? Còn nữa, nếu ngươi lại thua thì sao?” Giang Minh không sao cả hỏi.

“Ta sẽ không thua. Thua ta sẽ lạy ngươi làm sư phụ!” Nhạc Lão Tam gào lên.

“Ân?” Giang Minh ngạc nhiên nhìn Nhạc Lão Tam, sau đó suy nghĩ, cảm thấy vậy cũng gọi là giáo huấn, bèn gật đầu nói:

“Được, nếu ngươi thua, không được nuốt lời!”

Sau đó hất tay vứt Nhạc Lão Tam ra xa bốn mét, tiện tay giải huyệt luôn.

Nhạc Lão Tam đáp xuống đất, cảm thấy huyệt đạo thông suốt, cũng rất ngạc nhiên. Nhưng vẫn lấy cặp kéo từ sau lưng ra, lao về phía Giang Minh.

Giang Minh vẫn đứng yên một chỗ, đợi Nhạc Lão Tam đến gần. Sau đó thi truyển Lăng Ba Vi Bộ né tránh.

Trong nguyên tác, Đoàn Dự không nội lực thi triển Lăng Ba Vi Bộ đã khiến Nhạc Lão Tam không cách nào tấn công trúng nổi, đừng nói đến gần hai nghìn năm nội lực Giang Minh, chỉ cần một chút nội lực, tốc độ đã hơn hẳn so với Đoàn Dự.

Nhạc Lão Tam tấn công mãi không trúng, mặt đỏ tía tai, đứng cầm kéo thở hồng hộc. Giang Minh vẫn không sao cả, một thân áo trắng đứng cười cười.

Mọi người hai mắt không thể dời đi thân hình áo trắng, đặc biệt là Chung Linh, hai mắt càng là tỏa sáng. Cam Bảo Bảo thấy Nhạc Lão Tam thở hồng hộc, dời mắt khỏi Giang Minh nhìn qua con gái mình, thấy thế cười thầm.

“Ngươi ăn gian! Có giỏi đứng yên đấy đánh nhau với ta!” Nhạc Lão Tam gào lên. Sau đó lại cầm kéo tới công kích.

Giang Minh nhếch mép, thi triển Thiên Sơn Triết Mai Thủ. Cái kéo trong tay Nhạc Lão Tam bay lên, đồng thời mạc môn ở vai Nhạc Lão Tam đã bị chế trụ.

“Ngươi còn gì để nói nữa không?” Giang Minh cười cười nhìn Nhạc Lão Tam ánh mắt thất thần hỏi, sau đó giải huyệt cho Nhạc Lão Tam.

Nhạc Lão Tam ánh mắt phức tạp nhìn Giang Minh, sau đó quỳ xuống dập đầu chín cái rồi hô lên:

“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”

Giang Minh vẫn lẳng lặng đợi Nhạc Lão Tam lạy đủ chín lạy. Sau đó đưa tay hất lên, một luồng nội lực nâng Nhạc Lão Tam lên. Nhạc Lão Tam trong lòng kinh hãi, nội lực như thế này, đừng nói bản thân mình, chính là Đoàn lão đại đến đây cũng không thể chống lại.

“Nhạc Lão Tam, ngươi lạy ta làm sư phụ, ta có mấy điều yêu cầu ngươi.”

Giang Minh mặt bỗng nghiêm lại nói:

“Thứ nhất, ngươi phải thoát ly tứ đại ác nhân nhóm, tuyệt không thể làm ác!”

Nhạc Lão Tam nghe xong mặt khó xử, không phải muốn thoát là thoát được, hắn có thể phải chịu ba ác nhân còn lại truy sát.

Hiểu hắn băn khoăn gì, Giang Minh tiếp tục nói:

“Về ba ác nhân còn lại, ngươi không cần lo lắng. Sắp tới ta sẽ xử lý!”

“Vâng, sư phụ” Nhạc Lão Tam nghe vậy liền cung kính gật đầu nói.

“Thứ hai, ta còn phải quan sát ngươi một thời gian, vì vậy rời đi Vạn Kiếp Cốc, thực hiện một trăm việc thiện, sau đó đến Tương Dương thành tìm ta.