Chương 10: Vân Trung Hạc

“Vâng” Nhạc Lão Tam gật đầu.

“Đừng để ta nghe thấy ngươi làm việc ác, bằng không…” Giang Minh nói xong trực tiếp tỏa ra sát khí tập trung vào Nhạc Lão Tam.

Nhạc Lão Tam toàn thân toát mồ hôi, chân bủn rủn chuẩn bị quỳ xuống. Giang Minh liền cắt đứt sát khí.

“Ta tin là ngoài Vân Trung Hạc ra, ngươi muốn chạy e Diệp Nhị Nương và Đoàn Diên Khánh đều khó có thể truy đuổi. Đây cũng là thử thách ta đặt ra cho ngươi. Tất nhiên, rất nhanh ta cũng sẽ đối phó với ba ác nhân còn lại.” Giang Minh nhàn nhạt nói.

“Vâng” Nhạc Lão Tam cung kính nói.

“Được rồi, đi đi!” Giang Minh hất hất tay ra hiệu.

Ngay khi Nhạc Lão Tam vừa rời đi, một con bồ câu trắng bay xuống, chân có một mảnh giấy nhỏ báo tin.

Chung Linh chạy tới lấy mảnh giấy, đọc xong biến sắc, vội quay hướng Giang Minh nói:

“Giang đại ca, ngươi đi với ta một chỗ, hảo hữu của ta đang bị vây khốn.”

Nói xong kéo Giang Minh ra chỗ ngựa, hai người cùng phóng đi.

“Con với cái, còn chưa chào cha mẹ nữa”

Chung Vạn Cừu thở dài, Cam Bảo Bảo chỉ cười mỉm.

“Ngươi hảo hữu đang ở đâu?”

Giang Minh vừa cưỡi ngựa vừa hỏi.

“Ở rất gần đây. Giang đại ca, ở trang viên trước mặt.”

Chung Linh chỉ hướng phía trước, Giang Minh rất nhanh thấy một trang viên nhỏ, cửa đã bị đập phá, bên trong có vài bóng người đang đánh nhau.

“Tiện nhân, hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Một tiếng hét to truyền ra.

Trong sân, mười bảy mười tám người đang đứng bao vây một thiếu nữ, thiếu nữ mặt che mạng màu đen.

“Uyển Thanh tỷ” Chung Linh trực tiếp cưỡi ngựa xông vào cùng với Giang Minh.

“Chung Linh, vì sao ngươi lại tới đây? Đi mau!” Thiếu nữ che mặt quát Chung Linh.

“Đã đến đây rồi thì ở lại đi.” Một mụ già mập lên tiếng, sau đó trực tiếp lấy đao chém tới Chung Linh.

“Hừ” Giang Minh hừ một tiếng, sử dụng Đàn Chỉ Thần Thông bắn tới tay cầm đao của mụ già mập, lập tức tay mụ già mập toái nát, máu tươi văng tứ tung.

“Aaaa” Mụ già mập ôm tay lăn lộn.

Đám người lập tức ý thức được đây là cao thủ, bèn nhìn nhau lùi lại, ánh mắt đề phòng nhìn Giang Minh.

Chung Linh xuống ngựa chạy đến bên Mộc Uyển Thanh. Lúc này Giang Minh xuống ngựa để ý Mộc Uyển Thanh còn Mộc Uyển Thanh cũng sững sờ nhìn Giang Minh.

Mộc Uyển Thanh cô gái này, Giang Minh đọc qua Thiên Long của Kim lão cũng khá đồng tình. Bị mẹ dạy dỗ ghét tất cả đàn ông, sau đó nhỡ đem lòng yêu thương Đoàn Dự, cuối cùng lại biết mình là thân muội muội của Đoàn Dự, đủ đau khổ. Về sau lại biết Đoàn Dự không phải thân ca ca, nhưng lúc này vô vọng cạnh tranh với Vương Ngữ Yên rồi.

Vì thế, Giang Minh bằng đôi mắt thương hại nhìn thiếu nữ trước mắt. Mộc Uyển Thanh cũng bất ngờ, không hiểu nam tử này tại sao lại nhìn mình bằng đôi mắt thương hại?

Bỗng một tiếng cười vang lên.

“Khà khà, không ngờ ở chỗ này lại phát hiện hai cái cực phẩm nữ nhân, thật là số lão Hạc ta có phúc”

Một người trong nhóm tấn công Mộc Uyển Thanh hét to: “Cùng hung cực ác Vân Trung Hạc!”

Vân Trung Hạc nổi tiếng gian sát các thiếu nữ trẻ tuổi, rất nhiều người căm phẫn nhưng chưa ai bì nổi khinh công để truy đuổi hắn. Hơn nữa võ công của Vân Trung Hạc vẫn không tệ, không phải nhóm người này có thể đối phó đấy.

“Rút!” một lão giả rất nhanh đưa ra quyết định.

“Chạy đi đâu, tất cả đã đến thì lưu lại đi, khà khà”

Sau đó một bóng đen lướt qua nhóm người tấn công Mộc Uyển Thanh, từng đợt máu tươi văng lên. Lúc sau mười bảy người đã ngã xuống, giữa sân hiện lên một hình người, mặt mũi hung ác.

“Tứ đại ác nhân, cùng hung cực ác Vân Trung Hạc?” Giang Minh thấy Vân Trung Hạc đứng lại bèn lạnh lùng hỏi.

“Biết đại danh lão Hạc ta, còn không mau biến đi?” Vân Trung Hạc nhìn Giang Minh, bỗng hắn có cảm giác, mình phi thường không muốn đánh nhau với thanh niên trẻ trước mắt này.

“Ân, tốt, chúng ta đi” Giang Minh mặt mỉm cười vui vẻ, tay kéo Chung Linh với Mộc Uyển Thanh tay nhỏ định đi ra ngoài.

“Đợi đã, ngươi đi thôi, hai cô bé này để lại” Thấy Giang Minh như thế nhút nhát, Vân Trung Hạc vứt mất cái cảm giác vừa xuất hiện trong đầu mình.

“Ta ở lại, hai ngươi đi đi” Mộc Uyển Thanh đột nhiên cất tiếng. Chung Linh người cứng đờ, nàng không rõ tại sao Giang đại ca mạnh như vậy lại sợ Vân Trung Hạc.

“Ngươi biết ở lại ý nghĩa gì không?” Giang Minh nhìn Mộc Uyển Thanh, hỏi lại.

“Biết, nhưng ta làm liên lụy Chung Linh và ngươi” Mộc Uyển Thanh quay sang nhìn Chung Linh. Chung Linh đang định nói gì, nhưng bên tai đột ngột vang tiếng Giang Minh: “Ngươi cứ yên tâm, đại ca không để ngươi và Uyển Thanh tỷ tỷ của ngươi ủy khuất đâu!”. Thế là Chung Linh lại im lặng.

“Ân, chỉ riêng câu này của ngươi, chuyện ngày hôm nay, ta quản rồi.” Giang Minh gật đầu, dù cho Mộc Uyển Thanh không nói, hắn cũng sẽ ra tay diệt Vân Trung Hạc. Giang Minh chỉ là thử xem Mộc Uyển Thanh này có giống trong tiểu thuyết hay không thôi.

“Bằng vào ngươi?” Vân Trung Hạc nói xong vung gậy sắt đánh về phía Giang Minh.

Giang Minh nhếch mép, vung tay gạt nhẹ gậy sắt ra, sau đó trong tay xuất hiện ba khối băng, phi về phía Vân Trung Hạc.

Ba khối băng lập tức chui vào bên trong da của Vân Trung Hạc. Trong lúc hắn chưa kịp kinh ngạc, thân hình đã bị đẩy ra cách Giang Minh đám người gần bảy mét.

“Ngươi là người đầu tiên ở thế giới này, được ta sử dụng Sinh Tử phù!” Giang Minh mỉm cười, nhìn Vân Trung Hạc nói.

Sinh Tử phù, dùng chân khí cô đọng băng, đưa vào trong cơ thể của đối thủ, gây nên ngứa ngáy vô cùng, như trong xương có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm.

Rất nhanh, Vân Trung Hạc cảm thấy toàn thân như hàng vạn con kiến cắn, đau đớn kêu gào lăn lộn dưới đất. Hắn gãi bật cả máu, toàn thân đều là vết cào. Hai nữ đằng sau Giang Minh trố mắt ra nhìn.

Một lúc sau, Vân Trung Hạc chỉ còn thoi thóp, thì thào:

“Giết … ta … đi!”

“Ân, cũng nên kết thúc rồi!” Giang Minh gật đầu. Vân Trung Hạc không một lần cầu xin tha thứ, làm Giang Minh cũng không muốn tiếp tục tra tấn hắn nữa.

“Hai người quay đi một lúc!” Giang Minh hảo tâm quay lại nói với hai nữ.

“Ta không phải lần đầu thấy người chết!” Mộc Uyển Thanh nói.

Chung Linh thì lại quay đầu ra chỗ khác, nàng dù sao cũng tin tưởng Giang Minh, biết là sắp tới cũng không dễ nhìn.