Chương 9: Kim Mao Sư Vương

Cũng không lâu lắm, tiểu nhị cũng bắt đầu mang lên từng món thức ăn ngon nhất của khách sạn như: Huyết yến - yến sào, Cà xào Hồng Lâu, Bánh quế hoa rễ sen ,Kim Ngọc Mãn Đường....

Cùng một dĩa màn thầu, một con gà quay.

Tiểu Khấc Cái cũng bắt đầu ăn như vũ bão, mà Sở Thiên Kỳ cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu ăn uống thả cửa lên.

Nhìn thấy hắn ăn thịt, Tiểu Khấc Cái hiếu kỳ hỏi: "Ngươi làm sao lại ăn thịt, ngươi không phải hòa thượng sao?".

Sở Thiên Kỳ hồi đáp: "Ta không phải đang ăn thịt, ta là đang siêu độ bọn chúng!".

Tiểu Khấc Cái trợn to mắt:"...".

Thấy da mặt của tên tiểu hòa thượng này vậy mà dầy tới như vậy, y liền không tiếp tục để ý tới Sở Thiên Kỳ nữa, mà nhanh chóng cúi đầu xuống ăn như lang thôn hổ yết.

Không bao lâu, trên bàn của bọn họ đã dọn đầy với hơn mười đạo món ăn, bàn bên cạnh cũng chất đầy từng chồng chén dĩa.

Tuy nói võ lâm nhân sĩ đa phần tu luyện với mục đích tích tụ nội khí, lớn mạnh nội tức, từ đó mà sở hữu công lực mạnh mẽ, ôn dưỡng tự thân.

Nhưng cũng không thể bỏ qua việc cường thân kiện thể, vì vậy nên lượng cơm cũng vô cùng dồi dào, một người luyện võ có thể sở hữu sức ăn gấp vài lần thường nhân.

Nhưng ăn nhiều như hai người Sở Thiên Kỳ thì vẫn hiếm thấy.

Cũng bởi vì vậy mà lập tức hấp dẫn sự chú ý của vô số các thực khách chung quanh.

Vốn là tốc độ ăn của Tiểu Khấc Cái đã nhanh rồi, nhưng do thể chất cường đại nên tốc độ bào đồ ăn của Sở Thiên Kỳ còn nhanh hơn hắn gấp mấy lần, tựa như một cái quỷ chết đói đầu thai vậy.

Ăn hơn một nửa món ăn, cảm thấy không sai biệt lắm, bụng đã no hơn tám phần, Sở Thiên Kỳ liền mở miệng nói:

"Ngươi ăn tiếp đi, ta đi phòng bếp hỏi một chút, hương vị của bát canh này vậy mà không thịt thắng có thịt, ta phải đi dò hỏi một chút phương pháp làm ra sao để sau này về Thiếu Lâm còn biết cách làm để mà tự thưởng thức mới được!!".

Nói xong, hắn đứng dậy, trực tiếp đi tới nhà bếp.

Tiểu Khấc Cái cũng không nghi ngờ hắn, dù sao nếu như hắn muốn chạy trốn, hẳn là kiếm cớ đi ra ngoài, mà không phải đi vào trong như vậy.

Hiển nhiên lấy tính tình cơ linh của y cũng không ngờ được Sở Thiên Kỳ sẽ không theo lẽ thường ra bài.

Sở Thiên Kỳ xuyên qua nội môn của lầu một, đi đến nội viện của Khách sạn.

"Khách quan, ngài có dặn dò gì sao?" Một tên tạp dịch đi tới, cung kính hỏi.

Sở Thiên Kỳ dò hỏi: "Xin hỏi, các ngươi nơi này có cần nguyên liệu nấu ăn sao? Ta có thể cung cấp những loại rau quả tươi ngon tốt nhất".

Tên tạp dịch nghe xong liền hiểu vấn đề nguyên lai là tới đàm luận buôn bán a.

Nhưng khách sạn của bọn hắn đã có nguồn cung cấp đầy đủ.

Hắn lắc đầu từ chối nói: "Thật xin lỗi khách quan, tiệm của chúng ta đã có nguồn cung cấp ổn định cho nên không tiện lắm! ngài xem?".

Nghe vậy, Sở Thiên Kỳ trong lòng liền gọi tốt, sau đó mặt ngoài là biểu hiện ra một bộ tiếc nuối niệm một câu phật hiệu: "A di đà phật!" sau đó nói: "Vậy tiểu tăng đã làm phiền rồi!!".

Nói xong, hắn liền làm ra một bộ bắt đắc dĩ, nhẹ giọng hỏi:

"Cho hỏi có thể để ta rời đi bằng cửa sau được không? tiểu tăng tiến đến không điểm một bát cơm, nếu đi đại môn có chút không tiện lắm!!".

Tạp dịch lắc đầu bật cười, chỉ vào một cái phương hướng nói: "Đi thẳng đến phía trước, cuối cùng rẽ phải chính là cửa sau, ngươi hòa thượng này lại làm ăn, lại sĩ diện, thật sự là có ý tứ!".

Sở Thiên Kỳ đối với hắn cười cười, cất bước liền đi.

Hắn đi được không vội không chậm, tiểu tạp dịch làm sao cũng không nghĩ ra hắn đang ăn quỵt và muốn chạy trốn.

Ngoại giới khu bình luận của Sở Thiên Kỳ cũng cười đến lật trời:

"Ha ha ha ha...!!".

"Tiểu Khấc Cái: Tiểu tử này đến hỏi phối phương, hỏi thế nào lâu như vậy?".

"Ma cao một thước đạo cao một trượng a!".

"Tên này thế mà có thể bình chân như vậy đến vậy nha!!".

"Thủ đoạn này có thể so với Vương Tổng a."

...

Sau khi đi ra khỏi cửa sau của Khách Sạn, Sở Thiên Kỳ hai đầu chân như bôi dầu vậy, cấp tốc rời đi, dù sao kế hoạch trước mắt của hắn nhưng là tìm kiếm và kết giao cùng Quách Tĩnh a!!.

"Quách Tĩnh a Quách Tĩnh, ngươi đến cùng đang ở đâu vậy?".

Sở Thiên Kỳ một bên đi đường, một bên tự mình lẩm bẩm, trên mặt biểu lộ rất là bất đắc dĩ.

Đã lâu lắm rồi, hắn mới gặp phải loại cảm giác bắt đắc dĩ như bây giờ a!!.

Hắn đều tìm hai ngày, đều không có tìm được.

Chẳng lẽ tiểu tử kia còn chưa tới?

"Huynh đài, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?".

Một đạo thanh âm tuổi trẻ nhiệt huyết, lại trung khí mười phần từ sau lưng truyền đến, nghe vậy Sở Thiên Kỳ cũng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một tên thanh niên nam tử, tướng mạo đường hoàng, mày rậm mắt to, chất phác thật thà, ăn mặc mộc mạc, đang hướng về phía mình cười ngây ngô.

Sở Thiên Kỳ ánh mắt sáng lên, hỏi: "Ngươi chính là đệ tử của Giang Nam Thất Quái, Quách Tĩnh?".

"Đúng vậy! không biết huynh đài tìm tại hạ có gì chỉ giáo!!".

Quách Tĩnh rất là chân thành hồi đáp, trong lòng hắn hiếu kỳ dò xét Sở Thiên Kỳ.

Tại hắn từ nhỏ đến lớn được người dạy dỗ là đạo sĩ cùng hòa thượng đều là những người đáng giá tôn trọng.

Sở Thiên Kỳ cười nói: "Ta tên là Sở Thiên Kỳ, là đệ tử của Không Tuyền Đại Sư của Phái Thiếu Lâm!".

"Tôn Sư cùng Giang Nam Thất Quái và Toàn Chân Giáo Khâu Đạo Trưởng là bằng hữu chi giao, cho nên lần này cố ý dẫn tại hạ tới quan sát song phương đệ tử lấy võ luận bàn!!".

Nghe vậy, Quách Tĩnh lập tức kích động bắt đầu, lôi kéo tay hắn hào sảng cười nói: "Nguyên lai là các sư phụ bằng hữu đệ tử, vậy chúng ta cũng coi như người cùng thế hệ rồi, ta lần đầu tiên tới Giang Nam, sau đó xin Sở huynh đệ chiếu cố nhiều rồi."

"Dễ nói dễ nói!!".

Sở Thiên Kỳ cười nói, hai người đi chung về sau, Quách Tĩnh "Tài Đại Khí Thô" liền mời Sở Thiên Kỳ ăn cơm.

Hai người cùng nhau đi vào một tòa Khách Sạn.

Quách Tĩnh cùng hiếu kỳ Bảo Bảo một dạng, không ngừng hướng về Sở Thiên Kỳ mà hỏi thăm, một hồi là vấn đề ở tại Thiếu Lâm, một hồi là hỏi về chuyện của cả thiên hạ võ lâm.

Sở Thiên Kỳ tại trên đường lịch luyện đã hướng về Không Tuyền hòa thượng hỏi qua võ lâm cách cục, lại thêm kiến thức của hắn đối với tiểu thuyết võ hiệp, hắn bắt đầu nói đến thao thao bất tuyệt, Quách Tĩnh nghe được mà mặt mũi tràn đầy sùng bái, hướng tới không thôi.

Dù sao thiếu niên vốn nhiệt huyết, thử hỏi trong lòng của người tuổi trẻ nào mà không có một giấc mộng Nam Kha đâu?, trong lòng Quách Tĩnh lại càng bái phục không dứt.

Không hổ là đệ tử Thiếu lâm, kiến thức thật sự sâu rộng.

Đúng lúc này.

Một đạo tịnh lệ thân ảnh uyển chuyển đi tới bàn ăn của hai người, trực tiếp ngồi xuống một bên ghế trống.

Nàng là một vị nữ tử, thoạt nhìn dung mạo vẫn rất mỹ lệ, có thể dùng Chim Sa Cá Lặn mà hình dung, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng không giấu được phần bạo mãn thành thục câu nhân.

Sau khi ngồi xuống, nữ tử khẽ cười nói: "Tĩnh ca ca, ngươi ở chỗ này a! ta tìm người thật lâu đó!".

Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Kỳ, ý vị thâm trường hỏi: "Không biết vị cao tăng này là?".

Sở Thiên Kỳ có chút nhíu mày, nguyên nhân là vì hắn nhận biết nữ tử này, nàng là Player mang số hiệu 11.

Bởi vì Máy chơi game sắp xếp là 10x10, nên theo hắn số hiệu 01 thì đầu hàng tiếp theo chính là vị trí của vị nữ tử này.

Vì Máy Trò Chơi gần nhau, nên trước đó hắn cũng có nhìn qua bảng thông tin của nàng.

Tên là Tống Tiểu Ngọc, chỉ mới mười tám tuổi đạt được bằng cấp tiến sĩ, trí lực vô song.

Cũng phải mà thôi, hắn sớm nên nghĩ tới việc sẽ có một vài vị Player để mắt đến nhân vật chủ chốt của các bộ tiểu thuyết.

Hiện tại có người tiếp cận với Quách Tĩnh cũng không phải điều gì bất ngờ lắm.

"Thiên Kỳ huynh đệ, vị này là Tống Tiểu Ngọc, muội muội kết bái của ta, trước đó ta cùng Hoàng Cô Nương tao ngộ Kim Mao Sư Vương tập kích, Tiểu Ngọc đã cùng Hoàng Cô Nương hợp lực nghĩ cách để chúng ta thoát khỏi tay của ông ta!!".

Quách Tĩnh lập tức giới thiệu nói.

Ồ! Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn!

Sở Thiên Kỳ nhíu mày.

Kim Mao Sư Vương làm sao sẽ xuất hiện tại nơi này? không nên a?

Có Kim Mao Sư Vương, liền khẳng định có Trương Vô Kỵ tên tiểu tử luyện võ một cách phi logic này, ừm câu này làm sao nghe chói tay như vậy đây!

Càng sẽ có Tam vị Thần Tăng, xưng là Thiếu Lâm Tam Độ, ba vị chính là này đồng tu một môn Kim Cương Tuyệt Học của Thiếu Lâm đó là Kim Cương Phục Ma Quyển, chắc hẳn bây giờ họ đang tiềm tàng sâu trong Hậu Sơn Thiếu Lâm đi.

"Tốt một cái kết bái muội muội! hừ!".

Đúng lúc này, một đạo tiếng cười như chuông bạc truyền đến, chỉ nghe âm thanh mà thôi cũng đã đủ để người ta có thể đoán được phần nào về dung nhan của chủ nhân tiếng cười này rồi!.

Chỉ thấy được Tiểu Khấc Cái trước đó còn dây dưa không dứt với Sở Thiên Kỳ bước nhanh đến, ngồi vào bên cạnh Sở Thiên Kỳ, nghiến răng nghiến lợi nhìn qua bọn hắn.

Gia hỏa này....

Làm sao bây giờ nhìn đến so với lúc trước đẹp mắt rất nhiều nha..

Ừm đã có một chút khí chất của nữ nhi gia.

Chẳng lẽ là...

Sở Thiên Kỳ ánh mắt lộ ra cổ quái.

Quách Tĩnh hưng phấn hỏi: "Hoàng cô nương, ngươi cũng không có việc gì!! thật tốt quá!".

Hoàng Dung hậm hực nhìn Sở Thiên Kỳ, hừ lạnh nói: "Không có việc gì, Kim Mao Sư Vương cũng chỉ là một cái lão mù lòa mà thôi, muốn trốn khỏi hắn truy đuổi của hắn còn không phải dễ như trở bàn tay sao?".

Nàng ngừng lại, đôi mắt căm tức tiếp tục nói: "Tiểu tử thúi, khoản nợ vừa rồi tính như thế nào đây?".

Sở Thiên Kỳ lắc đầu, lấy tính cách của hắn dù chiếm lý cũng không muốn cùng Hoàng Dung đôi co.

Nên lập tức nhìn về phía Quách Tĩnh, liền quăng cái nồi này cho hắn, nói: "Quách huynh đệ, ngươi đến phân xử đi!".

Sau đó hắn đem chuyện vừa rồi hết thảy nói cho Quách Tĩnh.

Quách Tĩnh trừng to mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Dung, chất vấn nói: "Hoàng cô nương, ngươi lần trước không phải đã hứa với ta là sẽ không làm những chuyện này nữa sao?".

Nghe thấy Quách Tĩnh chất vấn, Hoàng Dung tự biết đuối lý nên liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.