Chương 50: Đoạn Cốt Tu La!!

"Ân! đệ minh bạch! Cửu Dương Thần Công của Trịnh Gia mặc dù đã có sự khác biệt so với Cửu Dương Thần Công mà đệ học được, nhưng dù sao cũng chung một nguồn gốc, hai thứ này chú định kéo không ra quan hệ, cho nên Trịnh Gia vì không muốn bí mật bất truyền của gia tộc bị thế lực khác đoạt được, nhưng giống như kiêng kỵ điều gì đó nên họ không thể trực tiếp đến đoạt, mà phải thông qua quan hệ rồi phái người lấy danh nghĩa giao dịch Võ Học để quang minh chính đại lấy đi bộ Thần Công này!". Sở Thiên Kỳ nghe nàng nói như vậy thì hơi suy ngẫm đã biết được điểm mấu chốt trong đó nên gật gật đầu nói, nhưng có một chỗ hắn vẫn không hiểu nổi nên hỏi lại:

"Nhưng đệ thật không hiểu? cuộc giao dịch lần này đối với Trịnh Gia đáng lí ra phải rất quan trọng mới đúng? vậy cớ sao họ lại để tên ngốc bức này làm chủ một chuyện quan trọng như thế? đệ còn thật không tin lấy tài trí của một gia tộc lớn lại nhìn không ra năng lực, thái độ, lẫn cách làm người của tên này rác rưỡi như thế nào?".

"Haha! Trịnh Gia xưa này làm việc bá đạo đã quen, thực lực lại mạnh mẽ, họ giống như những đầu chó điên vậy! không ai dám trêu chọc cả, bao gồm cả 9 đại gia tộc còn lại, không có lợi ích thiết yếu sẽ không công đi chọc vào ổ chó này, vì việc lần này quan trọng đối với gia tộc của họ, nên họ càng chắc rằng sẽ không có ai dám tranh vũng nước đục này, nếu không thì có thể gây chiến giữa các đại tộc nha!".

Sở Thiên Kỳ nghe vậy thì bật cười nói:"Chó điên? haha phép ví dụ này rất hay! mặc dù mới tiếp xúc với người của Trịnh Gia không lâu nhưng đệ lại thấy cách gọi này hoàn toàn đúng!!".

Sau đó lại ngưng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng óng của Bạch Kim Nguyệt, hơi bận tâm hỏi: "Vậy Bạch Gia của tỷ lần này đoạt thức ăn trước miệng cọp sẽ không có vấn đề gì chứ?".

"Yên tâm! Trịnh Gia thế lớn, nhưng Bạch Gia của tỷ không kém, quan trọng nhất là chúng ta không đơn độc! huống chi quy tắc Võ Minh đã đặt ra vẫn còn đó dù bọn họ lá gan lại lớn như thế nào cũng không dám gây nên gia tộc chi chiến!". Bạch Kim Nguyệt lần đầu tiên dùng mắt đối mắt cùng với người khác phái một cách thân cận gần gũi như vậy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hơi nổi lên một xíu hồng hà, nhưng vẫn rất bình tĩnh trả lời hắn.

Ầm!!

"uy! tiểu tử ngươi mới gọi ai là chó điên?".

Trịnh Liệt Nhật vốn vô cùng tự tin, bởi vì lần này đến đây cũng không phải là không có chuẩn bị, mà mới vừa rồi, người của hắn gọi đến nói là kế hoạch đã chuẩn bị hoàn tất có thể tiến hành bất cứ lúc nào, khiến tâm trạng của hắn rất vui vẻ nhưng khi thấy Sở Thiên Kỳ cùng nữ thần trong mộng của mình nói chuyện vui vẻ lại xưng hô thân mật đến như vậy, sau đó còn ở trước mặt hắn gọi hắn là chó điên? hắn cũng không nhịn được vỗ bàn hỏi.

....

"Vừa rồi tỷ có nhắc đến Quy Tắc của Võ Minh, không biết là cái gì nha?!".

Vì khoảng cách ngồi khá xa, cho nên Trịnh Liệt Nhật có ngao ngao gọi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bản thân, Sở Thiên Kỳ cũng chẳng quan tâm lời nói của tên này, mà khoảng cách giữa hắn và Bạch Kim Nguyệt lại rất gần, chỉ cách 1 cái ghế mà thôi, vì vậy vẫn tiếp tục trò chuyện cùng nàng, bằng khứu giác đã được cường hóa vượt xa võ giả khác vô số lần, khiến cho mũi hắn linh mẫn dị thường, hắn có thể ngửi được từng trận mùi hương xử nữ phát ra từ cơ thể quyến rũ kia, nhưng cỗ hương thơm này phảng phất như bị thứ gì đó bao bọc dưới lớp âu phục của nàng vậy.

'Chắc hẳn là tác dụng của Tiên Thiên Chân Khí của Tiên Thiên Võ Giả nhỉ?'. Sở Thiên Kỳ trong lòng âm thầm nghĩ đến.

Trước đó hắn vẫn chưa dùng Giám Định Thuật lên người bọn họ, vì để tránh biết được quá nhiều nói đến càng nhiều, sẽ gây nên những nghi nghờ không cần thiết.

Phải biết người ngồi ở đây, ai không phải là cái nhân tinh đâu?, dù cho hắn không nói, nhưng nếu thái độ biểu hiện ra cũng sẽ bị họ phát giác được, cẩn tắc vô ưu a!, hắn không muốn bị người nhìn chằm chằm đâu! dù cho hắn không sợ nhưng rất phiền!.

Nhưng nên nhớ rằng ngoài sở hữu nhục thân cùng nội lực kinh thiên ra, thì hắn còn là một vị Tiên Thiên Hồn Giả, có thể dễ dàng dò xét tu vi của người khác, tuy không biết trên thế giới có khái niệm về Hồn Tu hay không, mà nếu có thì mạnh ra sao? bởi vì ở trước mặt tinh thần lực của Sở Thiên Kỳ, tinh thần lực của Tiên Thiên Cao Thủ Viên Mãn của Bạch Kim Nguyệt giống như một tờ giấy vậy, một ý niệm liền có thể túy ý khống chế tinh thần ý chí của nàng, biến nàng thành con rối cho hắn.

Còn về phần tu vi lót đế giày Bán Bộ Tiên Thiên của Trịnh Liệt Nhật, thậm chí là 2 cái Tiên Thiên cảnh hộ vệ, Sở Thiên Kỳ cảm giác được mình không cần dùng đến tinh thần lực, chỉ cần điều động uy thế của tinh thần uy áp mà thôi, đừng nói là mạt sát tinh thần yếu ớt của bọn họ, thậm chí ngay cả nhục thân, hắn cũng có thể ép đến tan vỡ ra từng mãnh.

Tiên Thiên trong mắt hắn hiện tại, yếu ớt đến như vậy đấy.

"ừm! Võ Minh là tên gọi tắt của từ Võ Giả Liên Minh, là một Liên Minh được một số Cổ Lão Gia Tộc thành lập và được rất nhiều thế lực lớn khắp thế giới hưởng ứng và gia nhập, nó được thành lập từ 400 năm trước khi có lượng lớn Võ Đạo Cao Thủ xuất hiện vì Võng Du Võ Hiệp!! Quy Tắc mà Võ Minh đã đặt ra chính là nhằm ước thúc các Võ Giả!, một trong những quy tắc đó là Võ Giả không được xuất thủ đối với người bình thường, các Đại Gia Tộc không được gây chiến, nếu không sẽ dẫn đến bị cộng đồng Võ Minh xuất thủ trấn áp!!".

Bạch Kim Nguyệt cũng không có phát hiện ra mình bị hắn chiếm tiện nghi, khi đi ra ngoài, Tiên Thiên Chân Khí của nàng luôn tự động hộ thể, thiếp thân bao trùm khắp cơ thể của nàng, để tránh một ít kẻ có năng lực đặc thù, dù sao hiện đại thế giới, kỳ nhân dị sĩ vô số kể, võ giả, năng lực giả, bọn họ sở hữu rất nhiều pháp môn cùng dị năng rất kỳ dị, nhưng nàng đâu có ngờ được, Sở Thiên Kỳ vậy mà kinh khủng như vậy, trực tiếp thông qua tinh thần lực xâm nhập vào Chân Khí hộ thể của nàng để ngửi mùi thơm bị bao trùm bên trong a.

'hưởng ứng? haha xem ra là bị ép buộc đi', Sở Thiên Kỳ nghe vậy thì trong lòng cười lạnh, hắn biết những gì nên nói và không nên nói ra khỏi miệng, dù trước đó hùa theo Bạch Kim Nguyệt chửi cả Trịnh Gia vì chó điên, hắn cũng không sợ tai vách mạch rừng, vì hắn biết sau chuyện hôm nay, sớm muộn cũng cùng Trịnh Gia trở mặt vì thù, hắn không sợ Trịnh gia cao tầng ỷ lớn hiếp nhỏ mà ra tay với hắn.

Trịnh Gia cao thủ thì như thế nào, có Đại Tông Sư Cao Thủ sao? mà có thì lại làm sao? đánh chết được hắn sao? bất quá thì ăn hành một chút, đợi khi vào Ngạo Thế Võ Hiệp khắp nơi thu hoạch Thần Công, đợi đến khi Thần Công đầy người, thì hắn còn không tin không đập chết được Đại Tông Sư.

Nhưng điều này không áp dụng đối với Võ Minh, bởi vì Võ Minh hiện tại như một con quái vật khổng lồ sừng sửng trước mặt hắn vậy, ngay cả Thập Đại Gia Tộc, hay thậm chí là vô số thế lực lớn trên thế giới cũng phải bị quản chế thì đủ biết thực lực cường đại của Võ Minh rồi.

Cái gọi là Quy Tắc chính là hình thành trên thực lực, đạo lí này, từ ngày bước vào Hắc Đạo thì Sở Thiên Kỳ chưa bao giờ quên, Võ Minh có thể đặt ra quy tắc, luật lệ, một khi có kẻ xâm phạm uy nghiêm của mình thì cũng có thể phá bỏ nó.

Đối với điều này, bản thân Sở Thiên Kỳ cũng rất lý giải, hắn không có trách cứ Võ Minh quá bá đạo, độc tài, chuyên quyền độc đoán, mà ngược lại rất đồng tình, bởi vì khi hắn có thực lực mạnh mẽ, cũng sẽ làm như vậy.

"Tiểu tử! ngươi có giỏi thì lập lại lần nữa cho ta xem!".

Lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói chán ghét của Trịnh Liệt Nhật, Sở Thiên Kỳ cũng không có khách sáo với hắn, hướng về Trịnh Liệt Nhật giơ lên ngón giữa nói: "Gọi ngươi thì thế nào? ở đây chỉ có mình ngươi như một con chó điên sủa bậy vậy! không gọi ngươi thì gọi ai? chưa từng thấy ai xuẩn tới nổi bảo người khác chửi mình như ngươi vậy đấy!! haha!! đúng là chó điên ngu xuẩn!!".

"Ngươi.... tốt! xem như ngươi miệng lưỡi lợi hại, ta không có thời gian đôi co với ngươi, điều kiện của cuộc giao dịch vừa rồi ngươi có đáp ứng hay là không?". Tuy bị chửi thẳng mặt khiến hắn rất tức giận, nhưng mắt thấy kế hoạch sắp hoàn thành thì hắn cũng nhịn xuống khẩu khí này.

"Giao dịch? ta chưa từng nói sẽ giao dịch cùng ngươi! từ đầu đến bây giờ ta chỉ trao đổi cùng với Nguyệt tỷ mà thôi! và chúng ta cũng đã bàn bạc hoàn tất! giá cả hợp lí! ta rất hài lòng, cho nên không có việc gì thì mời Trịnh Thiếu Gia cút về cho!!!".

Dù sao qua ngày hôm nay cũng trở mặt cùng với Trịnh Gia, vậy thì Sở Thiên Kỳ cũng sẽ không cho Trịnh Liệt Nhật sắc mặt tốt gì, nên quyết đoán nói.

Nghe hắn nói như vậy thì Trịnh Liệt Nhật cũng không có phẫn nộ như trong tưởng tượng, theo lí mà nói, với tính cách của hắn khi nghe Sở Thiên Kỳ nói như vậy thì phải gầm lên giận dữ mới phải, nhưng ngược lại hắn lúc này đang nở nụ cười quỷ dị, gương mặt dương dương tự đắc, giống như hắn đã nắm chặt chuyện này trong tầm tay vậy, hắn nhìn 2 người một chút sau đó chậm rãi nói:" Ngươi đừng vội từ chối! ta biết tiền cùng Võ Học rất quan trọng, nhưng ta còn biết được một điều nữa, đối với ngươi người thân mới là quan trọng nhất!! không phải sao?!!".

"Ồ? vì sao lại nói như vậy?".

"Ngươi nghĩ Bổn Thiếu Gia sống đến từng tuổi này rồi sẽ ngu ngốc đến nổi ra một cái điều kiện rẻ mạt một cách hời hợt để đổi thứ quan trọng đối với gia tộc mình như vậy sao? ngươi sai rồi! có thể trước đây ta muốn làm gì cũng được! nhưng chuyện lần liên quan rất lớn! cho nên ta không thể thất bại được!!".

Bộp Bộp Bộp!!!

"Chúc mừng! Trịnh Thiếu Gia đã trưởng thành!! đây là một chuyện rất đáng mừng đối với trưởng bối của ngài a!!". Sở Thiên Kỳ rất ngạc nhiên, tên này cũng không có ngu như tưởng tượng a, xem ra con cháu gia tộc, dù phế vật đến đâu cũng không đơn giản nha, nhưng đã có ý vạch mặt, thì hắn không ngại chiêm vài câu chăm chọc cùng chế giễu đối phương.

Đối với sự chăm chọc của Sở Thiên Kỳ, Trịnh Liệt Nhật trực tiếp không nhìn, theo hắn thấy một khi kế hoạch của mình thành công, thì thắng lợi trong tầm tay, loại tiểu nhân vật không có bối cảnh này, dù tư chất lại tốt, nhưng không có thực lực tuyệt đối cũng chẳng làm nên trò trống gì, hắn nhàn nhạt nhìn Sở Thiên Kỳ sau đó nói tiếp:

"Thế nên trước đó ta đã điều tra qua thân phận của ngươi! ngươi có muốn nghe một chút ta biết những gì về ngươi không?!".

Nói nửa ngày, Sở Thiên Kỳ cũng muốn biết trong hồ lô của tên này bán thuốc gì, cười haha nói:" Nếu không ngại thì nói nghe một chút a! tại hạ xin lắng tai nghe!!".

Nghe vậy thì Trịnh Liệt Nhật liền điểm vào màn hình giả lập trước mặt của mình một chút, giống như mở ra một số tài liệu vậy, người không biết còn tưởng rằng tên này cũng sở hữu hệ thống đây.

À, không đúng!! Chip Công Nghệ Cao cũng là một loại hệ thống, nhưng nó do con người tạo ra, có thể trực tiếp cấy ghép lên cơ thể người, có chức năng vượt trội hơn cả PC cùng Smartphone rất nhiều lần, có thể nói những gì mà 2 thứ kia có, con Chip này đều có, còn những gì 2 thứ kia không có, thì con Chip này lại có.

Không lâu lắm, Trịnh Liệt Nhật rốt cuộc tìm được tài liệu tra được từ Sở Thiên Kỳ, hắn bắt đầu chậm rãi đọc lên.

"Sở Thiên Kỳ lớn lên ở Thanh Diệp Thị, một cái Tam Đẳng thành thị, trong nhà có một người mẫu thân cùng một vị muội muội song sinh, mẫu thân năm nay 36 tuổi, tên Sở Tuyết Vân, hiện tại đang làm giám đốc cho một tiểu công ty mỹ phẩm, năm 6 tuổi bắt đầu theo học Võ thuật, thẳng đến năm 12 tuổi, dùng mặt nạ che dấu dung mạo, tự xưng vì Tu La, bước vào Hắc Đạo, gia nhập Thanh Long Bang một cái cấp thấp bang phái".

"Bằng vào thực lực của mình, mãnh mẽ lên nắm quyền một cái bang phái hơn trăm người khi mới chỉ có 12 tuổi, sau đó 4 năm, ban ngày trở lại làm học sinh, ban đêm hóa thân Tu La dẫn dắt đàn em đánh đông dẹp bắc, từng bước phát triển, khuếch trương thế lực của mình, cho người điên cuồng tìm kiếm các loại võ thuật từ các phương, lấy tư chất học võ xuất chúng của mình, chỉ 4 năm đã học hết gần như là tất cả võ thuật lưu truyền bên ngoài, thực lực cũng tăng mạnh, tuy chưa từng giết người, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán, những kẻ thù bị bại trong tay ngươi tuy không chết nhưng xương cốt của tứ chi đều bị đánh gãy nát, nên được giới Hắc Đạo đặc cho biệt danh vì Đoạn Cốt Tu La".

"Năm 16 tuổi, vốn đang đứng ở đỉnh phong, có thể trùng kích lên thế lực ở Đỉnh Cấp Thành Phố bất cứ lúc nào, nhưng lại bị đàn em phản bội, thông đồng hơn 30 cái thế lực Hắc Đạo lớn nhỏ từ 4 cái Nhất Đẳng thành thị lân cận, tất cả thế lực bang phái này đều có hiềm khích với Đoạn Cốt Tu La từ trước, bọn họ dẫn theo hơn 3 ngàn cái hảo thủ, tất cả đều là tinh anh trong bang phái, vây công muốn bức ngươi thối vị, chí của ngươi vốn không tại các thế lực tranh đấu, mà chỉ một lòng muốn học võ thuật để cường đại tự thân, cho nên cũng định thuận theo mà nhượng bộ thối lui".

"Nhưng có kẻ không an lòng, bọn chúng muốn phế bỏ tứ chi của ngươi, mới đồng ý thả ngươi rời đi, mâu thuẫn nãy lên, cuộc đại chiến xảy ra ròng rã suốt 3 giờ đồng hồ, hơn 3 ngàn người, tất cả đều nằm xuống, và không ngoại lệ tứ chi đều bị ngươi đánh gãy mà không bỏ sót một ai, sau ngày hôm đó, ngươi thoái ẩn tận 2 năm, đến tận hơn 1 tháng trước mới tốt nghiệp THPT, thi đỗ vào trường Đại Học Bách Long ở thành phố này, sau đó được người của Chính Phủ mời đến ghi danh tham gia Ngạo Thế Võ Hiệp!!". Trịnh Liệt Nhật đọc một tràng dài thông tin mà hắn tra được về Sở Thiên Kỳ, sau đó hướng về hắn đắc ý, cười hỏi:

"Ta nói không bỏ sót chi tiết nào chứ?".

Bộp bộp bộp....!!

Sở Thiên Kỳ vừa vỗ tay tán thưởng vừa cảm thán nói:"Không sai!! thật không hổ là đại gia tộc, muốn tra xét một cá nhân, dù bị che dấu đến cỡ nào cũng điều rất dễ dàng! đúng là bí mật là dùng để bật mí mà! tỷ nói xem có đúng không hả? Nguyệt tỷ?".

Sở Thiên Kỳ cũng không có ngạc nhiên chút nào, hắn và Đoạn Cốt Tu La vốn là một người, chỉ cần có hữu tâm nhân tra một chút, cùng với trình độ của công nghệ khoa học ở thời đại này, liền có thể lần theo một ít dấu vết để lại, sau đó dùng hình ảnh của hắn và Đoạn Cốt Tu La ra so sánh đối chiếu thì sẽ dễ dàng phát hiện độ trùng khớp 100% của cả 2, nên sớm muộn thân phận của hắn đều sẽ bại lộ mà thôi.