" Ô!thật vi diệu, thứ đó là gì vậy, tôi mới ăn một miếng mà đã khỏe khoắn cơ thể rồi, mọi mệt mỏi biến mất hoàn toàn như chưa từng có vậy."Cô gái cảm thấy chưa bao giờ sảng khoái hơn khi nãy.
"Thứ đó vô cùng quý hiếm và đắt giá nhưng mà tôi đã hết tiền rồi hơn nữa thấy cô hữu duyên mới cho đó. Chúng tôi chỉ cần ở trọ vài ngày thôi được không hả cô?"Lục Thức đạo.
"Được !tất nhiên là được rồi .Tôi là Triệu Uyển gọi tôi lại Uyển Nhi cũng được."
Sau đó Triệu Uyển dẫn ba người đến một căn phòng trọ.
" Đây là chỗ chỗ của ba người.Có việc gì thì cứ gọi tôi,nếu không còn gì nữa thì tôi xin đi trước."
Sau khi nói xong cô ấy liền rời đi.
" Hiện tại đã là 4 rưỡi chiều rồi chúng ta chuẩn bị những thứ cần thiết cho ngày mai đi."Thanh Sơn hối thúc,có lẽ cậu ta vô cùng phấn khích.
Tình hình sau đó rất bình thường,chả có gì để nói.Bọn họ ở trong đó chuẩn bị đồ rồi ăn cơm sau đó đi ngủ sớm.
Vào buổi đêm, khi hai người đang ngủ say thì Lục Thức đột nhiên mở mắt, nhìn ra xung quanh,sau khi chắc chắn hai người đã ngủ say.Lục Thức ngồi dậy rón rén đi ra ngoài mà không có ai biết.
Sáng hôm sau,khi Mạnh Cường thức dậy thì tá hỏa khi không thấy Lục Thức đâu. Mạnh Cường nhanh chóng gọi Thanh Sơn dậy.
" Thanh Sơn,Thanh Sơn dậy mau có chuyện rồi."
Thanh Sơn đang ở chốn bồng lai tiên cảnh trông mộng thì đột nhiên tiếng thét xé tai của Mạnh Cường đánh thức Cậu dậy.
" Ưm, ưm có chuyện gì vậy."Vừa nói cậu vừa dụi dụi mắt.
"Lục Thức bỏ đi rồi."
"Cái gì bỏ đi rồi á." Cậu giật mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
Khi hai người đang vô cùng sốt sắng thì bên ngoài truyền đến một thanh âm vô cùng quen thuộc:
" Có chuyện gì mà sốt sắng lên thế."Lục Thức từ từ bước vào.
Hai người ngay lập tức nhảy tới chỗ của Lục Thức,quỳ xuống ôm chân khóc thút thít
" Đại ca bọn em tưởng anh đã bỏ tụi em đi rồi."
"5 giây,đúng 5 giây.Ta cho hai người 5 giây để ngưng diễn trò hề này lại."
Ngay lập tức hai người liền đứng dậy vẻ mặt nghiêm túc,cũng không tuôn ra nước mắt nữa.
" Đại ca à!Anh có thể trả lời được không.Sao anh biết tụi em đang diễn vậy?"
"Qua cử chỉ,hành động,cảm xúc và động cơ.Trong đó động cơ là rõ rệt nhất, chúng ta mới quen có một ngày làm gì có thân thiết đến như vậy và không mấy tốt đẹp lắm.
Tiếp đến là cử chỉ hành động cảm xúc thì Mạnh Cường gần như không có khuyết thiếu gì nhưng Thanh Sơn lại khá rõ rệt cần luyện tập thêm."
"Ồ anh giỏi thật đó."
"Được rồi giờ đến chuyện công vụ.Ta đã đi đàm phán với nhóm người diễn xiếc,ảo thuật ở khu chợ cho chúng ta diễn chung rồi. Chúng ta sẽ diễn và bán ở đó, lợi nhuận là 3/4,ba cho chúng ta và bốn cho họ.
Mạnh Cường nhớ điều trước đó ta dặn chưa."
"Nhớ rất kỹ."
"Tốt.đi thôi tiến hành nào."