Cánh cửa sổ đã mở toanh từ khi nãy không gây trở ngại gì khi cả hai người bọn họ đều thành công nhảy qua khung cửa. Trong khi cả hai người đối mặt với nhau ở sân trong có chiều dài khoảng 15 mét, vị trí của bọn họ cách xa nhau nhiều như trời và đất vậy.
Những người còn lại cũng nhanh chóng nhảy ra ngoài để quan sát trận đấu, You và Kuro Usagi dễ dàng nhảy xuống, còn Asuka với thân xác phàm nhân được Saigou Izayoi mang theo tiếp đất an toàn.
Điều này khiến những người khác có cái nhìn khác về cậu.
Từ lúc gặp nhau tới giờ, trừ việc trông giống với Sakamaki Izayoi, những gì mà Saigou Izayoi làm đều không vượt quá giới hạn có thể của phàm nhân. Điều đó khiến mọi người lầm tưởng cậu chỉ là một người thường.
Xem ra thực tế không phải vậy rồi. Dù cho có lẽ cậu không mạnh tới mức vô lý như Sakamaki Izayoi, nhưng Izayoi vẫn là Izayoi, cậu vẫn mạnh ở một mức nhất định.
"Ồ? Vậy ma cà rồng của Khu Vườn Nhỏ có cánh sao?"
"Ừ. Tuy rằng không cần dựa vào cánh để bay… Nhưng điều này có làm cho ngươi cảm thấy không hài lòng với việc ta có thể toàn quyền chiếm dụng bầu trời không?"
"Không hề, chúng ta cũng đâu có cấm việc bay trong luật chơi đâu."
Sakamaki Izayoi chẳng hề quan tâm mà nhún vai mình. Mặc dù điều này có nghĩa là cô đang ở trong một tình thế bất lợi hơn, Sakamaki Izayoi vẫn đào sâu vào vấn đề này và chỉ đơn giản sử dụng tư thế phòng vệ.
Còn Leticia thì đã bắt đầu đánh giá cô từ câu trả lời này.
Trong một gift game, nhận định rằng đối phương là một nhân tố chưa biết là một điều luật cơ bản.
Lấy ví dụ trong một gift game, nếu như một con khỉ phàn nàn rằng một con chim gian lận vì có khả năng bay lượn trên không trung, thì điều đó sẽ được coi là lỗi của con khỉ vì nó không có khả năng để bay lượn và lời phàn nàn của con khỉ sẽ không được coi là một lý lẽ vững chắc. Để được nhìn thấy đối thủ sở hữu những tài năng bí ẩn đi bước đầu tiên trong việc phô ra tài năng của mình và nghĩ ra cách để chống lại nó với những gift bản thân có trên tay chính là bản chất thật của những gift game và cũng là niềm vui sướng có ý nghĩa nhất.
(Ra là vậy. Cô gái này đúng là có những khí chất cần thiết, nhưng để xem cô ta có đủ thực lực để chứng tỏ nó hay không…)
Đưa tấm lưng đối diện với mặt trăng tròn, Leticia nở nụ cười và giương rộng đôi cánh màu đen của mình trong khi lấy Gift Card của bản thân ra.
Nhìn thấy tấm Gift Card được tô điểm với những màu sắc tương phản Đen, Đỏ và Vàng được rút ra, Kuro Usagi tái xanh mặt lại và hét thật to.
"Leti… Leticia đại nhân! Tấm Gift Card đó là..."
"Lui xuống đi, Kuro Usagi, tuy rằng đây chỉ là một bài kiểm tra sức mạnh, nó cũng tương đồng với một cuộc quyết đấu đấy."
Tấm Gift Card tỏa ra một tia sáng sáng chói trong khi nó cụ thể hóa hình dạng thật của Gift mà đã được niêm phong trong tấm bài.
Trong khi những tia sáng cô đọng lại để hình thành vỏ bọc bên ngoài của vật thể, nó đột nhiên vỡ vụn ra để lộ một cái trường thương bên trong.
"Chúng ta sẽ, luân phiên ném một cây thương vào nhau và nếu như đối phương không thể đỡ được, điều đó sẽ được xem là thua cuộc ngay lập tức. Xin thứ lỗi, nhưng tôi sẽ bắt đầu trước."
"Tùy cô, ai trước cũng vậy thôi."
Sakamaki Izayoi đáp lại với nụ cười tự tin.
"Nè, anh nghĩ ai sẽ thắng?"
Một bên khác, nhóm Saigou Izayoi đang yên tĩnh quan sát thì bất chợt Asuka lên tiếng hỏi.
You cũng nhìn về phía Leticia một lần trước khi quay sang nhìn Saigou Izayoi.
"Cô ấy trông có vẻ mạnh lắm."
"Rõ ràng quá mà."
Mặc dù không ngờ tới hai người này sẽ hỏi ý kiến của mình như vậy, nhưng Saigou Izayoi vẫn thành thực đáp lại.
"Cô ấy không có cơ hội thắng đâu, nhất là với tình trạng hiện tại, cựu ma vương đó."
"Tình trạng hiện tại?"
Asuka lẩm bẩm lặp lại bốn chữ này với sự nghi hoặc, nhưng trước khi cô kịp hỏi rằng ý của Saigou Izayoi là gì thì giữa sân đã truyền tới một tiếng hừ đầy uy lực.
Leticia giơ cao ngọn trường thương lên thẳng không trung.
Cô hít một hơi thật sâu để điều chỉnh hơi thở của mình đồng thời giang rộng đôi cánh của mình ra một lần nữa.
Leticia xoay cả thân người để tăng thêm đà vào cú ném và phóng mũi thương đi, tác động từ nó đã làm cho không khí bị xé toẹt và cây thương đâm xuyên qua không khí với uy lực mạnh tới mức làm cho những dòng không khí có thể được nhìn thấy bằng mắt thường tách sang hai bên của đỉnh thương trong khi bay thẳng đến mục tiêu dự định của nó.
Ha!
Ngọn thương được ném đi kèm với một âm thanh mãnh liệt bắt đầu nóng dần lên bởi vì sức cản không khí và đang nhanh chóng bay đến chỗ Sakamaki Izayoi theo một đường thẳng.
Đối mặt với đỉnh của cây thương đang bay thẳng tới trước mặt mình với uy thế làm rung động cả bầu không khí như một mảnh thiên thạch, Sakamaki Izayoi hé mở đôi môi mình với một nụ cười.
"Hừ! Có cái gì đáng để kiêu ngạo đâu hả?!"
Và rồi cô tung thẳng nắm đấm của mình vào đầu ngọn thương.
"Cái gì...?"
Leticia và Kuro Usagi đều bật ra một tiếng thét hoàn toàn không đồng đều với nhau.
Asuka và You cũng trợn trừng hai mắt.
Bởi lẽ lời miêu tả tiếp theo đây không phải phương thức ẩn dụ nào và cũng không còn cách nào khác để miêu tả nó một cách hoàn diện. Phần đỉnh của cây thương được làm nhọn đến nỗi nó có thể được ném đi với tốc độ cho phép nó đâm xuyên qua cả sức cản không khí… hình dạng của nó, từ một cây thương sắc bén đến tay cầm cũng được thiết kế phức tạp cùng với những hoa văn được cầu kỳ, giờ đã bị uốn cong thành một đống sắt vụn chỉ trong một cú đánh và vỡ tan thành vô số mảnh sắt giống như những viên đạn tung tóe bay ra từ một khẩu shotgun bật ngược trở về Leticia.
(Không… Không ổn rồi…!)
Đúng là một sức mạnh tàn phá kinh khủng mà! Leticia không có khả năng để phòng vệ trước một cú đánh như thế và điều đó khiến cô chỉ còn một lựa chọn là né tránh.
Nhưng cơ thể của cô không thể bắt kịp được với tốc độ suy nghĩ của mình. Không, cho dù có bắt kịp thì nó cũng không có nghĩa lý gì cả.
Nếu nó chỉ là một viên đạn bình thường, Leticia với tư cách là một Ma cà rồng Thuần Chủng nhất định có khả năng dùng tay của mình để hất chúng đi. Nhưng hiện tại cô đang phải đối mặt với những viên đạn sắc nhọn di chuyển với tốc độ mà tương ứng với tốc độ vũ trụ cấp ba và thậm chí còn đang gia tốc, cô không thể nào làm vậy được.
(Không… không ngờ lại thật sự mạnh đến mức độ này……!)
Trong khi sắp sửa bị biến thành một tấm bia, Leticia nhếch môi cười gượng gạo. Sau khi được chứng kiến sức mạnh phi thường của Sakamaki Izayoi, cô cảm thấy thật xấu hổ khi đã nhẹ dạ yêu cầu đánh giá tận mắt và cũng cùng với đó, cô ấy cảm thấy rất an tâm.
Bởi vì thiếu nữ đó sở hữu tài năng mạnh mẽ như thế, nói không chừng có thể…
Trong khi Leticia đã chuẩn sẵn bị tinh thần cho việc ngã xuống mặt đất trong tình trạng bị xé nát thành từng mảnh và tràn ngập trong máu thì...
"Leticia đại nhân!"
Ngay lúc ấy, Kuro Usagi, người vừa nhảy ra khỏi cánh cửa sổ đã giúp cô suýt soát chặn lại những viên đạn sắp cắm phập vào người. Trong cơn ngạc nhiên và sửng sốt, Leticia thu hồi đôi cánh của cô lại và ôm lấy Kuro Usagi trong khi cả hai người họ hạ xuống đất.
"Kuro… Kuro Usagi! Em đang làm gì thế hả?!"
Đột nhiên, Leticia hét to lên. Tuy nhiên, điều đó không phải là để phản kháng sự can thiệp vào trận đấu của Kuro Usagi. Mà là vì Kuro Usagi vừa đoạt mất tấm Gift Card từ tay cô.
Phớt lờ sự kháng cự của Leticia, Kuro Usagi nhìn chằm chằm vào tấm Gift Card trên tay mình rồi quay mặt mình lại Leticia trong khi cất lên giọng nói đang run lẩy bẩy.
"Tên Gift là Công Chúa Ma Cà rồng Thuần Chủng… đúng như em nghĩ! Tên Gift đã thay đổi rồi! Mặc dù vẫn còn giữ lại chủng loài quỷ, nhưng bây giờ nó lại thiếu mất Thần Cách!"
"Ư..."
Leticia ngay lập tức quay mặt sang hướng khác để tránh ánh mắt của Kuro Usagi. Sakamaki Izayoi nhấc bước tới chỗ họ, có vẻ như cô hơi thất vọng một chút và nhún vai với biểu hiện không vừa ý trên khuôn mặt mình.
Asuka và You cũng nhanh chóng đi về phía này, riêng Saigou Izayoi thì vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ lặng lẽ quan sát bọn họ.
"Cái gì đây? Lẽ nào cô không còn sở hữu Gift của một Cựu Ma Vương nữa và chỉ còn giữ lại Gift Ma cà rồng thôi sao?"
Sakamaki Izayoi bực bội hỏi.
"...Đúng vậy. Hầu hết các loại vũ khí vẫn còn được giữ lại nhưng Gift đã từng được ẩn chứa trong thân thể của ta thì…"
Sakamaki Izayoi không thèm che giấu sự tức giận của mình trong khi chậc lưỡi mình một cách cay đắng.
Rất có thể là do cô không hài lòng với việc Leticia đang ở trong một trạng thái yếu ớt lại còn chọn làm đối thủ của mình.
"Hừ! Thảo nào tôi chẳng thấy chút tinh thần chiến đấu nào từ cô cả! Vậy có nghĩa là sau khi một người trở thành vật sở hữu của một người khác, gift của họ cũng sẽ bị lấy đi sao?"
"Không… Ma Vương chỉ lấy đi những cá thể tài giỏi từ những cộng đồng bị đánh bại, thường thì họ không thèm ngó ngàng đến những gift được cộng đồng sở hữu. Khác với những gift có thể được cụ thể hóa trở thành vũ khí, thứ chúng tôi gọi là "Gift" là những loại phép màu được ban tặng bởi vô số Vị thần, thần linh, Đức phật và Tinh linh. Nói cách khác, nó là một phần của linh hồn và không thể bị ép buộc cướp đi mà không có sự chấp thuận từ nguồi sở hữu."
Nói cách khác Leticia đã chấp nhận từ bỏ Gift của mình. Nhận thấy cả bốn người đều đang đưa mắt tập trung vào mình, Leticia đảo ánh một vòng với vẻ mặt đau khổ.
Kuro Usagi cũng mang theo vẻ mặt u buồn mà hỏi thăm.
"Leticia đại nhân, sức mạnh tương đồng với một Ma Vương trước đó của chị có từ việc sở hữu cùng lúc cả hai nguồn năng lực từ loài Quỷ thuần chủng và Thần Cách, vì thế chị mới đạt được danh hiệu của đó. Nhưng với khả năng hiện tại của chị, có vẻ như nó không bằng một phần mười sức mạnh nguyên gốc của nữa. Tại sao lại thành ra như thế này…"
"…Đó là vì…"
Leticia bắt đầu lên tiếng một cách ngại ngùng trước khi ngừng lại và tiếp tục như thế trong một vài giây tiếp theo. Nhưng rốt cuộc thì, cô vẫn không thể thành thật với bọn họ và rơi vào im lặng, bối rối cúi đầu nhìn xuống đất.
Sakamaki Izayoi gãi mái tóc vàng óng ả của mình trong tức giận trước khi đưa ra một lời đề nghị.
"Quên nó đi, tôi nên nói thế nào nhỉ…Nếu cô có điều gì muốn nói, thì ít nhất cũng phải trở vào phòng trước đã."
"...Ngươi nói cũng đúng…"
Cả hai người bọn họ ủ rũ gật đầu, rồi cả nhóm cùng nhau trở lại căn phòng khi nãy.
Dõi theo bóng lưng của bọn họ bằng vẻ mặt phức tạp, Saigou Izayoi đưa tay nắn bóp mặt vài cái.
(Phải rồi, mình từng vô tâm như vậy...)
Trải qua quá nhiều đau thương và mất mát, Saigou Izayoi đặc biệt nhạy cảm tới vấn đề an nguy của đồng đội mình, dù biết rõ Leticia sẽ không sao, dù biết rõ Kuro Usagi sẽ cứu được cô, nhưng phần nào đó trong cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ rằng chính "mình" vừa suýt giết một đồng đội quan trọng.
"Có lẽ nên tìm thời gian để nói chuyện riêng vậy."
Cậu thở dài thì thầm tự nói với mình một câu.