Chương 16: Hồn Ấn! Nhân Gian Cường Giả

Trăng đêm treo cao, một cảnh tượng hài hòa mà lại yên bình là cho ngươi thoải mái nhắm mắt về đêm.

Nhưng dưới vẻ bình yên đó bây giờ là vô số tiếng khóc la tang thương cùng cảnh tượng hỗn loạn của thị trấn bên dưới, phải gọi đêm này thị trấn không người ngủ.

Khói lửa mù mịch bốc lên trải dài khắp thị trấn, những tiếng nổ chói tai xé rách không gian yên tỉnh.

"Cứu mạng, cứu mạng ta với, làm ơn.".

"Hài tử, ngươi đang ở đâu, mụ mụ ta....".

"Chạy đi, bọn chúng là những người điên, bọn chúng sẻ giết hết chúng ta.".

Người người hoảng loạn chạy trốn, giờ khắc này thị trấn không còn cái gì gọi là giàu nghèo phân biệt nữa mà chỉ là người chạy trốn và người chết đi.

Trong khung cảnh ấy từng thân ảnh cao lớn vượt bật khoát lên thân một bộ màu đen áo choàng kỳ quái, chúng đứng trên vách núi gần đó bên trong ánh mắt lộ ra một sự điên cuồng .

Hai tay bọn giáo trưởng chấp ấn pháp, năng lượng như hồng thủy phun trào xung quanh, từng sức mạnh khủng bố oanh tạc vào thị trấn xinh đẹp trước mắt.

Có thể thấy rõ thị trấn quy mô to lớn nhưng dưới vũ lực tuyệt đối giờ đây đã bị phá hủy tan tành thành nhưng khu phế tích tan hoang.

Một nhóm khác giáo sĩ được lệnh tiến hành tấn công cận chiến đem thị trấn giết chóc toàn diện, không quan tâm đến người dân vẫn là nhà cửa trực tiếp công kích mọi thứ xung quanh hết thảy.

Mặc khác trong sự hỗn loạn của những người xung quanh, từng thanh âm như phát cuồng vang vọng trong não hải của người dân thị trấn làm họ khắc sâu trong tâm khảm danh tự này.

"Hắc ám thần giáo, chí cao vô thượng!!!".

"Hắc ám thần giáo, chí cao vô thượng!!!".

"Hắc ám thần giáo, chí cao vô thượng!!!".

Từng cái cuồng giáo giáo đồ điên cuồng lấy mạng người làm ai cũng sợ hãi tột cùng, trong đầu họ chỉ biết một cái nhận thức là chạy trốn, họ phải chạy trốn khỏi nơi đây nếu không sẻ chết chắc.

Đứng trên vách núi gần đó, Triệu Phú Quý mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi bên dưới nội tâm không chút nào biến động, đối với một cái hắc ám đầu sỏ mà nói đây chính là một biểu hiện tất nhiên.

Thân là một cái hắc ám phe cánh, mang cho vô vàng sinh linh nổi hận thù và sợ hãi, định mệnh đã chọn là phía đối địch một phe của các sinh linh, một khi ngươi biểu hiện ra một cái mềm yếu biểu lộ chính là lúc ngươi diệt vong.

Thấu hiểu triết lý này, Triệu Phú Quý tất yếu phải gạt bỏ sự mềm yếu của nội tâm khi trước, phải mạnh mẽ mà tiến tiếp theo con đường mình đã chọn và thế với lòng không bao giờ từ bỏ.

P/s lời nói trong lòng :))

Gạt bỏ nội tâm bên trong, Triệu Phú Quý tinh thần hắn cảm nhận đến tinh tinh tang tang các dòng thông báo liên tục từ hệ thống vang tới.

【Ngươi gây sợ hãi, hắc ám điểm + 4 】.

【Ngươi gây sợ hãi, hắc ám điểm + 7 】.

【Ngươi gây Hỗn loạn, hắc ám điểm + 10 】.

【Ngươi gây hận thù, hắc ám điểm + 13 】.

Từng dòng tin nhắn xoát lên liên tục làm Triệu Phú Quý cả người như uống thuốc hưng phấn, khóe miệng không kiềm được mà cứ thế nở nụ cười gằng phản diện.

"Theo tiến đồ này thì rất nhanh sẻ đủ thôi, thần giáo lúc đó có thể tự mình hoạt động.".

Triệu Phú Quý lẩm bẩm tính toàn một chút xong hắn cảm giác mình sắp được đi đến thoải mái cuộc sống.

Nghĩ tới việc mình chỉ cần ở nhà chơi chơi nhưng mỗi ngày đều nhận được số lớn hắc ám điểm chảy vào túi là hắn đã cảm giác nhân sinh mình đã đến thời khắc phát quang.

"Chủ nhân, ninja trong trấn đều bị bắt lại, mọi việc chờ ngài đến xử lý .".

Lúc này, một cái đại sư bước tới thông báo.

"Nhanh như vậy sao?? ta còn tưởng bọn chúng sẻ phản khảng ít lâu a.".

Triệu Phú Quý chẹp chẹp miệng có chút thất vọng.

"Thưa chủ nhân, thần giáo ta một khi đã xuất thủ thì mọi việc rất nhanh sẻ hoàn thành, không dám để ngài phải đợi lâu.".

"Được rồi, đi xem những khả ái những vị ninja nào.".

......

"Các ngươi làm sao dám bắt chúng ta, không biết được thanh dương trấn là địa bàn trọng yếu của hỏa chi quốc sao???".

"Đúng đó đúng đó, hỏa chi quốc rất nhanh sẻ phái ninja làng lá đến đây trấn áp các ngươi, đem tấc cả đều bắt giữ.".

"Khôn hồn thì thả chúng ta ra để giảm tội chết.".

Nhìn mấy cái con em trẻ tuổi đến từ gia tộc ngu ngốc phát biểu, cả đám xung quanh hận không thể đem bọn chúng đánh cho một trận nhừ tử, nhất là cái miệng chó kia.

Đơn giản là quá ngu, mắt chó không thấy tình trạng trước mắt hay sao còn dám khiêu khích đám người này, nhìn liền biết đám áo đen này không đơn giản các ngươi sợ rằng mình chết không sớm a.

Như vậy trực tiếp lao lên chịu chết trước a, đừng kéo theo chúng ta.

Đúng lúc Triệu Phú Quý đi từ xa đến cũng nghe vào tai nhưng hắn vì đã đeo lên một cái mặt nạ nên không ai biết hắn biểu lộ thế nào.

Chỉ thông quá ánh mắt kia nhìn lại, mọi người ngạc nhiên khi phá hiện Triệu Phú Quý hoàn toàn không để ý ai mà chỉ nhìn chằm chằm vào một cái già yếu lão giả.

Lão già này thân thể ốm yếu cảm giác như một cơn gió thổi có thể xô đổ, nhưng không biết vì sao ai nhìn vào lão giả cũng có cảm giác mình non trẻ khi đứng trước cái lọm khọm lão già này.

Lão còn ôm bên mình một thằng bé nhỏ nhắn vừa mới thức tỉnh chakra, thân thể già yếu sắp đổ ấy không rõ vì sao khi khoát tay kéo thằng bé vào lòng lại cho người cảm giác thật giống như đây là một tấm tường chắn bất diệt bảo vệ sinh mệnh nhỏ bé bên trong.

Lúc này, đứng nhìn chằm chằm vào lão giả rất lâu Triệu Phú Quý cũng lên tiếng châm chọc.

"Ngươi cách ngày gặp tử thần không còn lâu a.".

Lão già mài nhăn chặc, tay bên càng ôm chặc lấy thằng bé vào lòng.

"Ngài đã biết rõ, như vậy thần giáo các đại nhân có thể buông tha cho lão già ta cùng cháu mình rời khỏi đây được không???"

"Từ khi thấy ngươi, ta đã ngạc nhiên phát hiện lão già ngươi đang ẩn giấu một sức mạnh cực lớn trong người, có thể đánh lui người của ta mà đào tẩu khỏi đây.".

"Bất quá đúng là lòng thương cháu bao la, ngươi biết mình đã già không thể mang theo cháu mình một thể thoát khỏi đây nên đã chịu bị bắt cùng cháu mình a."

"Có thể ý nghĩ của ngươi là nhân lúc sơ hở mà mang ngươi đào tẩu a.".

Bị Triệu Phú Quý một hơi nói ra ý nghĩ lão già cũng không có bao nhiêu biến động, lão ngước nhìn lên xung quanh người thần giáp.

Mặc dù rất tự tin vào bản thân như lão giả có thể cảm nhận tới bên trong thần giáo bây giờ có đến ba cái kage cường giả tọa trấn.

Nhớ lúc đầu khi thấy đội hình này hắn còn chấn kinh một phen, đầu năm nay kage cường giả đều không bằng chó à.

Biết được khi đánh lên lão còn phải tiêu hao không ít để chạy đi, hiện tại muốn đem thằng cháu này ra ngoài chỉ có thể là thương lượng, lão nói:

"Như vậy, thần giáo ngươi muốn gì mới có thể thả chúng ta??".

"Chúng ta có thể thả người nhưng chỉ được một người mà thôi, với điều kiện người còn lại trước tiên phải gieo một cái hồn ấn.".

Triệu Phú Quý nói.

"Hồn ấn là thứ gì???"

"Đó là một loại nô ấn được gieo vào trong linh hồn, trói buộc lấy linh hồn nạn nhân, có thể ý niệm giết hắn bất cứ lúc nào"

Đây là năng lực mà nhiều ngày qua Triệu Phú Quý sử dụng thành thục linh hồn lực được hồn châu ban cho.

Vốn dĩ còn tưởng sẻ đem nó vức vào trong xó nào hít bụi, không ngờ hôm nay lại gặp một cái kage cường giả để dùng thử.

Và đúng là như thế, lão già gần đất xa trời trước mắt chính là một cái kage cường giả, dựa vào nhạy cảm năng lượng Triệu Phú Quý có thể cảm nhận rõ ràng lão già này hiện tại mạnh ngang với đại khôi.

Có thể thấy lão đã già gân như thế rồi không ngờ còn lưu giữ lại thực lực cở đó, nếu ở đỉnh phong thời kỳ không biết lão sẻ mạnh đến cở nào, đúng là nhân gian cao thủ a.

Bất quả chỉ cần gieo xuống hồn ấn là Triệu Phú Quý đã nhận được một cái cường giả bình thường dưới trướng, không phải một đám hắc sắc thần giáo.

Còn về việc lão sắp gần đất xa trời thì hắn có nhiều cách để giữ mạng cho lão ở lại nhân gian mà cống hiến hết mình.

"Lão đầu ta cũng không sống được bao lâu để lão già này ở lại a, chỉ cần thả cháu của ta đi là được".

"Ông ơi, t không muốn...".

Nhìn vào cháu mình khóc bù lu bù loa, lão đầu gương mặt bình tỉnh rốt cuộc hiện lên dị sắc.

"Cháu ngoan nghe ông a, ngươi sau này phải sống thật tốt, có gắng trở nên thật mạnh làm không ai ức hiếp được ngươi...."

Nghe lão đầu nói Triệu Phú Quý khóe miệng giật giật, ta biết ngươi đang nói xấu lão tử nhưng ta không có chứng cứ.

Nói rồi một gõ lão đầu cho cháu mình bất tỉnh, mặc dù rất muốn cùng cháu mình thoát ra nhưng lão thật không dám mạo hiểm.

"Ngươi đừng có không giữ lời, lão già ta nhất định sẻ liều mạng vì thằng cháu này đây.".

Từng lời nói lộ một ra có kia ẩn giấu khí thế mạnh mẽ, lão già bây giờ cứ như một con hùm hùng mạnh bảo vệ bầy đàn của mình.

"Tất nhiên, ta nhưng là vua giữ lời hứa a.".

Triệu Phú Quý khoa tay nói ra, nhưng nhìn là chính là không có người nào để trong lòng.

A phi, ngươi là đang sủa a!!

"Tới đi.".

"Nhịn một chút liền xong"

Vì linh hồn lớn mạnh cùng với vô hạn linh châu gia trì, Triệu Phú Quý dù đối mặt với linh hồn của một kage cường giả cũng là nghiền ép đi vào, không có chút nào lo lắng bị đối phương cắn trả lại.

Linh hồn dưới sự không phản nào hắn rất nhanh liền gieo lên hồn ấn vào linh hồn lão giả, triệt để lấy vào tay khả năng khống chế sinh tử của cái chân chính kage cường giả, nhất giai đỉnh phong.

"Lão đầu ngươi chắc có thể cảm nhận được a, không cần ta phải nói nhiều đâu.".

Triệu Phú Quý đặt tay lên vài lão đầu 10 phần thâm ý nói.

"Như vậy ngươi muốn lão già ta làm gì??".

Dù không muốn như mọi chuyện đã thành lão đầu cũng chấp nhận số phận, nghĩ không tới hắn một cái người kage cường giả lại một ngày phải thành một người thủ hạ.

"Không vội, lão nên tìm nơi an trí cháu mình a.".

Triệu Phú Quý tùy ý nói.

Lão đầu cũng không nói gì thêm ôm lên thằng cháu nhỏ lắc mình biến mất.

Còn lại đám ninja của trấn nhỏ đều bị bóng tối nuốt chửng trở thành hắc ám sinh sinh.

................

Mấy hôm nay có tý bận nên ra hơi chậm, ae ủng hộ tác rảnh bạo chương.