Chương 25: Yêu ma là thứ gì?

Lính canh ngục lắc đầu.

“Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi thôi.”

Đừng nói là Ngô lão đầu, ngay cả lính canh ngục nhìn thấy một người không đầu như thế cũng cảm thấy sợ hãi.

Hắn làm lính canh ngục nhiều năm như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người trông khủng bố như vậy. Thậm chí khi đi đường, hắn còn lén liếc nhìn vết thương trên cổ Phương Vũ mấy lần. Vết thương này trông như đã đóng vảy, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thịt bên trong co rụt lại, mấp máy như đang hô hấp.

Má ơi! Đúng là quái lạ!

Cởi áo tù, kiểm tra thân thể, mặc lại quần áo ban đầu, Phương Vũ đứng bên ngoài nhà tù.

Bầu trời bên ngoài đã tối, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, bóng đêm hôm nay đẹp thật.

Đẹp hơn bầu trời đêm bị ô nhiễm môi trường ở hiện thực nhiều, còn có thể nhìn thấy từng ngôi sao đang lấp lánh.

Điều này không khỏi làm Phương Vũ muốn học người xưa ngâm nga một bài thơ để biểu đạt cảm xúc của mình.

Nhưng hắn hít sâu một hơi, đứng nghĩ nửa ngày, mới phun ra bốn chữ.

“Mặt trăng tròn thật!”

Nhìn ánh mắt lính canh ngục nhìn mình như nhìn bệnh nhân tâm thần, Phương Vũ xấu hổ ôm đầu rời đi.

Cực kỳ mất mặt! Cực kỳ xấu hổ!

Sao mình lại không có chút kiến thức nào thế! Chỉ biết phun ra bốn từ! Nghẹn không ra được câu thơ nào!

Đến lúc sử dụng mới thấy mình đọc ít sách, Phương Vũ hận không thể tát cho mình một cái.

Nhưng chưa đi được mấy bước thì phía trước đã có người gọi.

“Điêu Đức Nhất? Là Điêu Đức Nhất đúng không?”

Phương Vũ sững sờ rồi giơ đầu về phía trước.

Bên cạnh góc tối có một người trên đỉnh đầu treo một thanh máu.

‘Nhạc Quảng: 75/75.’

Nhạc Quảng đi tới, bóng dáng lộ ra dưới ánh nến.

“Ngươi có còn nhớ ta là ai không? Nhạc Quảng, cánh tay trái của Lễ Thiên Huyền đại nhân đây.”

Đương nhiên là nhớ rồi.

Người bắn tên rất chuẩn đây mà!

Phương Vũ vội vàng bước tới.

“Hoá ra là Nhạc ca, vừa nãy cảm ơn ngươi đã chứng minh thân phận giúp ta nhé. Còn cả Lễ đại nhân nữa, không có hắn giúp đỡ thì ta cũng không được thả ra.”

Đúng là như thế, nếu không có người chứng minh, với hình tượng thi thể không đầu này của hắn thì chắc đã bị giải quyết ngay lúc đó rồi.

Nhạc Quảng mỉm cười.

“Đừng khách sáo, không có ngươi chém yêu mà thì tất cả chúng ta đều đã chết rồi. À đúng rồi, ngươi đi với ta một chuyến, Lễ đại nhân tỉnh lại rồi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn.”

Phương Vũ không có ý kiến gì.

Nói thật là hắn còn không biết đêm nay mình sẽ ở đâu đây này.

Vừa vào trò chơi đã đi với người của sòng bạc, xong việc nhà ở đâu cũng không biết.

Còn có đại ca nhị tỷ gì đó nữa, hắn cảm thấy các nhân vật trong gia đình cũng rất phiền phức.

Ngu Địa Phủ này rất rộng lớn, hắn đi theo Nhạc Quảng quẹo trái quẹo phải, cuối cùng mới đi tới một khu vực đâu đâu cũng là tứ hợp viện.

Có vẻ là phòng chuyên dành cho người của nha môn ở.

Bước vào trong sân một tứ hợp viện, hai người mới dừng lại.

Trên đường đi, Phương Vũ mới được Nhạc Quảng cho biết đối phương đã đợi ở cửa hai canh giờ mới thấy hắn đi ra.

Chuyện này khiến Phương Vũ có thiện cảm với hắn, cũng hiểu thêm một phần về tính cách của Nhạc Quảng.

Trung thực, bình tĩnh, không sợ mệt và khổ.

Trong lúc đó, Phương Vũ còn đưa ra ý định muốn học thuật bắn tên với hắn, nhưng bị hắn mỉm cười rồi lơ đi.

Phương Vũ cũng không nhắc lại nữa.

“Lễ đại nhân, Điêu Đức Nhất đã đến.”

“Cuối cùng cũng đến, cho hắn vào đi, Nhạc Quảng, ngươi có thể đi nghỉ ngơi được rồi.”

“Vâng.”

Nhạc Quảng đi ra ngoài, Phương Vũ được một tỳ nữ dẫn vào bên trong.

Hắn lập tức nhìn thấy Lễ Thiên Huyền đang nằm trên giường, đối phương không đắp chăn, lồng ngực quấn một vòng vải trắng dính máu.

‘Lễ Thiên Huyền: 20/100.’

Nhìn thanh máu thì có vẻ vết thương đã khôi phục lại không ít.

Nhưng muốn khôi phục lại trạng thái hoàn toàn khoẻ mạnh thì chắc chắn phải nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa.