“Á á á!”
Vương đại gia bị con số này doạ sợ tới nỗi nhảy bật dậy rồi liên tục khua tay múa chân.
Nhưng bàn tay hắn lại xuyên qua con số này, giống như đây là ảo giác của hắn vậy.
“Sao thế? Sao thế?”
“Bệnh nhân tỉnh lại rồi! Lập tức đi thông báo với bác sĩ và gia đình!”
Các y tá đang tám chuyện bên cạnh giường bệnh vội vàng tới gần Vương đại gia, thuận tiện rung chuông gọi bác sĩ tới.
Tám chuyện là gia vị cuộc sống, không thể vì vậy mà chậm trễ công việc được.
Nụ cười của các thiên sứ áo trắng làm Vương đại gia bình tĩnh lại.
Hắn chậm rãi nhớ lại.
Vì cái chết của lão Chu nên hắn bị kích thích ngất xỉu.
Vậy nên… Nơi này là bệnh viện ư?
Nhưng con số đang giảm dần trước mặt là thứ gì?
Vương đại gia hoang mang.
Đúng lúc này, một nam bác sĩ mỉm cười đi vào phòng bệnh.
“Bác sĩ Thu?!”
“Sao bác sĩ Thu lại tới đây?”
Y tá ngạc nhiên hỏi.
Có y tá còn trêu chọc: “Bác sĩ Thu không ngồi trong văn phòng chơi game nữa à?”
Bác sĩ Thu nở nụ cười.
“Chủ nhiệm bảo ta làm ngày cuối cùng, ngày mai sẽ duyệt đơn từ chức của ta.”
Các y tá lập tức kêu rên.
Anh đẹp trai sắp đi mất rồi! Đây đúng là một sự tổn thất to lớn của bệnh viện mà!
Trong tiếng kêu rên của các y tá, Vương đại gia dùng bảy mươi năm kinh nghiệm sống của mình nhận ra, nụ cười của bác sĩ Thu có hơi giả, thậm chí có thể nói là… Cứng đờ.
Rất quái lại, nụ cười cứng đờ ấy giống như một sự bắt chước vụng về vì mới học được cách nở nụ cười vậy.
Mà giây phút này, nếu Phương Vũ có ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người tên bác sĩ Thu này chính là người đàn ông mặc vest mua mũ trò chơi của hắn!
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ Thu nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Khoé miệng của hắn chậm rãi cong lên, nụ cười đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Tấm da dê dán trên lồng ngực như da người hiện ra từng dòng chữ như chip trên máy tính.
‘Thành công!’
‘Khặc khặc khặc!’
‘Cơ thể này đã thuộc về ta!’
‘Một thế giới của con người hoàn toàn mới…’
‘Thú vị… Quá thú vị!’
‘Ta phải nghĩ xem, nên làm thế giới này trở nên long trời lở đất thế nào đây!’
‘Khặc! Khặc! Khặc!’
…
Phòng 1905 toà nhà số 1 tiểu khu Thanh Thuỷ.
Rầm.
Phương Vũ đóng cửa phòng lại, lưng tựa cửa phòng ngơ ngác đứng một lúc.
Cái chết của Chu đại gia mang đến kích thích không nhỏ với hắn.
Trong sinh hoạt, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy người thân hay bạn bè chết đi.
Nghĩ đến sau này không bao giờ được gặp lại Chu đại gia nữa, một cảm giác không giải thích được xông lên naoz.
Phương Vũ buồn bã thở dài rồi quay về giường.
Người mất thì đã mất, người sống vẫn phải sống.
“Tang lễ của Chu đại gia còn mấy ngày nữa mới diễn ra.”
“Trước đó, ta phải kiếm được tiền để tới viếng Chu đại gia mới được.”
Lúc này, Phương Vũ chỉ có thể nghĩ tới chuyện mình có thể làm được.
Dù sao hắn cũng không phải người thân của Chu đại gia, chuyện có thể làm có giới hạn, nhưng vẫn phải trả lại ân tình ngày xưa.
Phương Vũ nghĩ vậy bèn không do dự nữa, hắn đội mũ trò chơi lên rồi đăng nhập vào game.
…
Nhà tù cấp Bính, Ngu Địa Phủ.
Phương Vũ chậm rãi mở mắt ra.
Chớp mắt tiếp theo, một khuôn mặt già nua đột ngột đập vào trong tầm mắt của hắn.
“Ôi má ơi?!”
Phương Vũ sợ tới nỗi giật mình rồi trực tiếp vung nắm đấm.
-1.1!
“Ôi!”
Con số sát thương và tiếng kêu của lão nhân vang lên cùng lúc.
“Chuyện gi thế?”
Phía xa vang lên tiếng lính canh ngục tới gần.
Phương Vũ nhìn lại, mới phát hiện trên đỉnh đầu của lão nhân này có một thanh máu.
‘Ngô Kiều Cân: 2.9/5.’
Phương Vũ sững sờ, cú đấm này của hắn đã đánh mất gần một nửa số máu của lão nhân này.
Cùng lúc đó, hắn còn phát hiện ra một vấn đề nữa.
Cú đấm vừa rồi lại là toàn lực của hắn.
Nhưng sát thương cũng chỉ có 1.1, chuyện này làm hắn thật sự không hiểu nổi.
Sau khi cộng một điểm vào thể chất, thanh máu của hắn đã tăng tới 17 máu, nhưng sát thương lại không hề tăng lên tí nào.
“Làm gì đó? Làm gì đó? Đánh nhau trong nhà giam, không muốn sống nữa đúng không?”
Lính canh ngục bước tới, gậy sắt trực tiếp đập vào trên cửa nhà giam rồi to tiếng đe doạ.
Lão nhân vội vàng chỉ vào Phương Vũ.
“Đại ca, hắn đánh ta! Hắn đánh ta!”
Ánh mắt của lính canh ngục vèo một cái nhìn về phía Phương Vũ.
Trong nhà giam và ngoài nhà giam là hai thế giới.
Quy tắc trong nhà giam đều do lính canh ngục quy định.
Bình thường, nếu trong nhà giam có người gây chuyện thì sẽ ngầm thừa nhận xử phạt phạm nhân gây chuyện.
Nhưng sau khi nhìn thấy Phương Vũ, tên lính canh ngục này lập tức ngẩn người.
Sau đó quay đầu mắng lão nhân.
“Đánh cái rắm! Ngô lão hán, người ta đang ngồi ở đó, sao có thể chọc giận ngươi được hả?”
“Còn nữa, hắn không phải là phạm nhân, chỉ đang đợi trong nhà giam mà thôi. Nếu ngươi còn trêu chọc hắn, tí nữa Cô Tinh tỷ tới, có tin nàng sẽ cho ngươi ăn vài roi không?”
Ngô lão hán lập tức sửng sốt.
Chuyện này là thế nào?
Rõ ràng là thiếu niên này đấm hắn một cái!
Đau lắm đó biết không?
Sao lại trách hắn?
Trong lúc nhất thời, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Ngô lão hán, ánh mắt nhìn về phía Phương Vũ cũng trở nên phức tạp.
Không phải người này… Dựa hơi Tiềm Cô Tinh – bá vương trong ngục đấy chứ?
Đồ ăn bám chết tiệt! Vì để ra ngoài mà bán rẻ nhan sắc, cái đồ không biết xấu hổ!
Trong lòng Ngô lão hãn phỉ nhổ, nhưng thật ra đã đang yên lặng tính giá trị nhan sắc của mình, xem xem có thể đạt được sự yêu thích của Tiềm Cô Tinh không.
Dù sao thì khi còn trẻ, lão phu cũng có vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong. Bây giờ già rồi, cũng là một lão đầu đẹp trai!
Ngô lão hán đang suy nghĩ thì lính canh ngục đã mở cửa sắt cho Phương Vũ.
“Điêu Đức Nhất, nửa canh giờ trước ngươi đã được ra ngoài… Hình như là một canh giờ trước thì phải. Ngươi được đi rồi. Vừa rồi chúng ta tới gọi ngươi nhưng ngươi ngủ quá say, không có phản ứng gì. Bây giờ thức dậy rồi thì đi ra ngoài nhanh lên.”
Lúc này, Phương Vũ mới nhớ tới Tiềm Cô Tinh từng nói chỉ nhốt mình nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng.
Nhưng nửa canh giờ này chỉ là nữ nhân đó lấy việc công làm việc tư, công báo tư thù, làm mình khó chịu mà thôi.
Có điều vì trong hiện thực xảy ra chuyện nên hắn mới đăng nhập muộn, bỏ qua thời gian ra ngoài.
Nói cách khác, khi rời khỏi trò chơi, nhân vật trong trò chơi sẽ rơi vào trạng thái mê man, gọi cũng không tỉnh.
Thân thể đứng lên, Phương Vũ lập tức dừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện tầm mắt không hề thay đổi… Lúc này, hắn mới nhớ ra, đầu của mình vẫn đang bị tách rời.
Khó trách lính canh ngục nhìn một cái là nhận ra.
Khó trách Ngô lão hán nhìn mình chằm chằm.
Một người đi ngủ, thân thể không đầu nằm xuống, hai tay ôm đầu, cách ngủ quái dị như vậy, nếu đổi thành hắn thì hắn cũng tò mò nhìn thêm mấy lần.
Oan cho Ngô lão hán rồi.
Phương Vũ xoay người lại ôm lấy đầu rồi lúng túng mỉm cười với Ngô lão hán để biểu đạt sự áy náy của mình.
Nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn, Ngô lão hán sợ tới mức suýt nữa mất hồn.
Thử nghĩ mà xem, một người không đầu ôm đầu nhe răng cười với mình, kết hợp với hoàn cảnh u ám trong nhà giam, giống y như một bộ kinh kinh dị!
Sắc mặt của Ngô lão đầu lập tức tái đi, hắn lùi lại hai bước, núp trong góc tường run lẩy bẩy.
“Hắn sao thế?”
Phương Vũ hoang mang nhìn về phía lính canh ngục.