Chương 44: người áo đen

Người áo đen cầm đầu nói: "Nam Lăng Chiêu, ngươi cần gì phải vậy? Theo chúng ta biết, người này không thân không thích gì với ngươi, sao phải cuốn vào vòng xoáy này? Ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Nam Lăng gia, không phải sao? Nếu hôm nay ngươi rời khỏi, coi như chúng ta nợ Nam Lăng gia một ân tình."

Nam Lăng Chiêu lại nở nụ cười: "Thế đạo hiện giờ, rất nhiều chuyện xấu đều đổ lên các loại "ân tình", nể mặt tổ tiên Tiêu gia các ngươi, ta khuyên một câu, Tiêu gia các ngươi bây giờ quay đầu vẫn còn kịp."

Người áo đen cầm đầu trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tiêu gia gì đó, chúng ta nghe không hiểu."

Nam Lăng Chiêu hai mắt híp lại: "Xem ra, các ngươi là muốn giết người diệt khẩu."

Người áo đen nói: "Chúng ta làm sao dám giết Tuần Sát Sứ?"

Nói xong, người áo đen nhìn về phía Diệp Thiên Mệnh bên cạnh Nam Lăng Chiêu, lòng bàn tay mở ra, một màn sáng dâng lên từ lòng bàn tay người áo đen, bên trong màn sáng xuất hiện một hình ảnh, chính là Diệp gia.

Mà giờ khắc này, trên nóc nhà Diệp gia, có hơn mười người áo đen đang đứng, bọn họ nhìn xuống tất cả mọi người Diệp tộc phía dưới.

Người áo đen nói: "Diệp Thiên Mệnh, nếu ngươi đi theo vị Nam Lăng Chiêu đại nhân này, Diệp gia các ngươi lập tức chó gà không tha."

Diệp Thiên Mệnh cũng không tức giận, ngược lại, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không bình thường, hắn nhìn chằm chằm vào người áo đen cầm đầu: "Diệp gia đúng là điểm yếu của ta, nhưng ta biết, cho dù hôm nay ta thỏa hiệp, cuối cùng chúng ta cũng khó thoát khỏi độc thủ của Tiêu gia các ngươi. Cho nên, ngươi giết đi."

Người áo đen cầm đầu khàn giọng nói: "Ngươi không sợ chết, cũng không sợ người của Diệp gia chết, nhưng ngươi phải biết, có một loại gọi là sống không bằng chết, chúng ta có thể khiến toàn bộ tộc nhân Diệp gia ngươi sống không bằng chết."

Diệp Thiên Mệnh nhìn chằm chằm người áo đen cầm đầu: "Diệp Thiên Mệnh ta lấy máu ta thề, nếu ta không chết, tương lai toàn tộc Tiêu gia các ngươi sẽ không thể sống được, chết cũng không xong."

"Ha ha." Người cầm đầu người áo đen nở nụ cười, trong tiếng cười tràn ngập châm chọc: "Diệp Thiên Mệnh, ngươi căn bản không biết chính ngươi vô tri tới mức nào, cũng không biết hàm nghĩa chân chính của thế gia nhị đẳng. Nếu ngươi có một ngày bước lên tầng cao hơn, khi đó ngươi sẽ hiểu, nói những lời này trước mặt một thế gia nhị đẳng là vô tri tới mức nào. Tựa như một con kiến hôi đứng trước mặt voi nói: Ta muốn cắn chết ngươi."

Ở bên cạnh gã, những cường giả người áo đen kia cũng đều nở nụ cười.

Diệp Thiên Mệnh nhìn chằm chằm những người áo đen trước mắt, hắn muốn tự sát, sau đó để cho Quan Huyền Giới tiến vào trình tự tự điều tra, nhưng hiện tại hắn không có ý nghĩ đó. Bởi vì hắn biết rõ, cho dù hắn tự sát, Quan Huyền Giới tiến vào trình tự tự điều tra, Quan Huyền Giới đại khái cũng sẽ không xử tử những người trước mắt này, Tiêu gia vẫn tồn tại, không bao lâu nữa, Tiêu gia sẽ lại trở về giống như trước đây.

Bởi vì không có ai sẽ vì một người đã chết mà đi đắc tội Tiêu gia.

Quan Huyền Thần Minh Pháp?

Giờ này khắc này, hắn đã chân chính thấy rõ, luật pháp đối với những gia tộc có đặc quyền này, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí chính là phục vụ cho những gia tộc có đặc quyền như bọn họ.

Người áo đen cầm đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Mệnh: "Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không đi theo chúng ta, cứ cách một nhịp thở, chúng ta sẽ giết một người của Diệp gia, một..."

Mà đúng lúc này, dị biến nổi lên, chỉ thấy trên không phủ đệ Diệp gia, ba người trẻ tuổi thực lực khủng bố đột nhiên đánh tới, hai nam một nữ, đều rất trẻ tuổi, hai mươi mấy tuổi, bọn họ nhằm phía đám người áo đen kia, không đến mấy hơi thời gian, ba người liền chém giết đám người áo đen kia...

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho sắc mặt đám người áo đen đại biến.

Bên cạnh Diệp Thiên Mệnh, Nam Lăng Chiêu nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, lúc ta tới tìm ngươi, đã nhờ bằng hữu của ta ở thư viện tới Diệp gia bảo vệ người nhà của ngươi."

Trái tim treo lơ lửng của Diệp Thiên Mệnh cuối cùng cũng hạ xuống, hắn nhìn về phía nữ tử trước mắt, trịnh trọng nói: "Cảm ơn."

Nam Lăng Chiêu cười cười, không nói gì thêm, quay đầu nhìn về phía người áo đen cầm đầu nơi xa: "Hiện tại ta muốn dẫn hắn đi Quan Huyền Giới, Tiêu gia các ngươi nếu muốn giết người diệt khẩu, vậy phải mau chóng."

"Nam Lăng Chiêu!" Người áo đen cầm đầu đã không còn thong dong, gã nhìn chằm chằm Nam Lăng Chiêu, ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn: "Ngươi làm như vậy, đối với ngươi và Nam Lăng gia có chỗ tốt gì?"

Nam Lăng Chiêu nhìn gã chằm chằm: "Về công, ta thân là Tuần Sát Sứ, đã gặp chuyện bất công, liền không thể không ra tay; về tư, tỷ nhìn không vừa mắt, liền muốn xử các ngươi."

Diệp Thiên Mệnh: "..."