Kê Thạch nhìn chằm chằm Nam Lăng Chiêu, mắt đầy sát ý: "Nam Lăng Chiêu, dựa theo quy củ, dựa theo luật pháp, Diệp Thiên Mệnh này đều thuộc Thanh Châu chúng ta quản, nếu ngươi lại cưỡng ép nhúng tay, vậy hôm nay ta sẽ giết ngươi, Tuần Sát Viện và Nam Lăng gia các ngươi cũng không nói được gì."
"Giết ta?" Nam Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng: "Chỉ bằng vào ngươi?"
Dứt lời, nàng đột nhiên phất tay áo một cái, một viên đại ấn từ trong tay áo nàng bay ra, đánh thẳng tắp về phía viên Chủ Ấn Thanh Châu Viện kia, hai viên ấn vừa mới tiếp xúc, liền bộc phát ra hai đạo sóng xung kích đáng sợ, chấn động đến thời không bốn phía chân trời chập trùng lẫn nhau.
Kê Thạch mở lòng bàn tay ra, Chủ Ấn Thanh Châu Viện rơi vào lòng bàn tay gã, gã nhìn chằm chằm Nam Lăng Chiêu: "Tuần Sát Sứ Ấn!"
Lòng bàn tay Nam Lăng Chiêu mở ra, Tuần Sát Sứ Ấn xuất hiện trong tay nàng, trong Tuần Sát Sứ Ấn tản ra từng luồng kim quang, còn có lực lượng cường đại không ngừng tràn ra từ trong đó.
Sắc mặt của Kê Thạch trở nên rất khó coi, bởi vì gã biết mình không làm gì được Nam Lăng Chiêu.
Gã nhìn thoáng qua bốn phía, ánh mắt âm trầm.
Tại khoảnh khắc Nam Lăng Chiêu xuất hiện, gã đã báo cho Tiêu gia, bởi vì gã biết rõ sau lưng Nam Lăng Chiêu là Tuần Sát Viện, hơn nữa còn có Nam Lăng gia, một viện chủ thư viện Thanh Châu như gã căn bản không ép được nàng, chỉ có thể ngăn cản nàng.
Nhưng bây giờ, người của Tiêu gia cũng không có xuất hiện, điều này làm cho gã không khỏi có chút căm tức.
Nam Lăng Chiêu đột nhiên điểm một chỉ lên trên Tuần Sát Sứ Ấn, một luồng kim quang đột nhiên tuôn ra, trong kim quang là vô số phù văn màu vàng dày đặc, như mưa rền gió dữ đánh về phía Kê Thạch, lực lượng cường đại ẩn chứa trong phù văn lập tức đẩy Kê Thạch lui nhanh lại.
Còn Nam Lăng Chiêu cũng không tiếp tục ra tay, nàng kéo Diệp Thiên Mệnh xoay người nhảy lên, trong chớp mắt đã ở ngoài mấy ngàn trượng.
Lần đầu tiên Diệp Thiên Mệnh cách mặt đất cao như vậy, hiển nhiên hắn có chút căng thẳng, vô thức dùng hai tay ôm eo Nam Lăng Chiêu, sắc mặt hơi trắng bệch.
Nam Lăng Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Mệnh: "Ngươi chiếm tiện nghi của ta."
Diệp Thiên Mệnh vội vàng buông tay, giải thích: "Chiêu cô nương, ta..."
Nam Lăng Chiêu đột nhiên cười xinh đẹp: "Được rồi, tha thứ cho ngươi, ngươi nắm chặt ta."
Diệp Thiên Mệnh thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn đỡ eo Nam Lăng Chiêu nhưng không nắm chặt như trước, chỉ nắm lấy váy áo nàng. Nhưng Nam Lăng Chiêu lại đột nhiên nắm lấy eo hắn, Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm phía xa, gương mặt tuyệt mỹ mang theo vẻ nghiêm nghị.
Đúng lúc này, trước mặt bọn họ cách mấy trăm trượng, thời không nơi đó đột nhiên vỡ ra, tiếp theo, mấy đạo tàn ảnh vọt ra, người cầm đầu cầm trong tay một thanh trường thương màu đen, một thương của hắn chính là mãnh liệt đâm tới Nam Lăng Chiêu cùng với Diệp Thiên Mệnh.
Thế thương của một thương này cực kỳ khủng bố, Diệp Thiên Mệnh chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè trong lòng mình, căn bản không thể thở nổi.
Trong mắt Nam Lăng Chiêu lóe lên một vệt hàn mang, tay nàng cầm Tuần Sát Sứ Ấn đập mạnh về phía trước, một đạo phù văn kim quang hiện lên, trong nháy mắt chấn động khiến cho đám cường giả áo đen kia liên tục lui lại.
Nam Lăng Chiêu nhìn chằm chằm đám người áo đen, cười nói: "Tiêu gia, các ngươi đúng là chó cùng rứt giậu, thậm chí ngay cả Tuần Sát Sứ cũng dám giết."
Người áo đen cầm đầu khàn giọng nói: "Tiêu gia gì, chúng ta không biết."
Nam Lăng Chiêu không muốn nói nhảm với đối phương, đang muốn ra tay, nhưng đúng lúc này, thời không bốn phía đột nhiên rung động, ngay sau đó, mười mấy người áo đen xuất hiện ở giữa sân, những người áo đen này, thấp nhất đều là Thần Giả cảnh, trong đó còn có mấy vị càng là che giấu khí tức của mình, ẩn giấu cảnh giới chân thật của mình.
Người áo đen cầm đầu nhìn chằm chằm Nam Lăng Chiêu: "Nam Lăng Chiêu, mục tiêu của chúng ta là người phía sau ngươi, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Nam Lăng Chiêu không nói gì.
"Chiêu cô nương." Diệp Thiên Mệnh đột nhiên nói: "Để ta tự mình đối mặt đi."
Nam Lăng Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Mệnh, Diệp Thiên Mệnh nói: "Lúc trước liên lụy Phương Kiêu đại nhân, hiện tại lại liên lụy ngươi, trong lòng ta rất áy náy."
Nam Lăng Chiêu lắc đầu: "Ngươi không nên nghĩ như vậy, ngươi không liên lụy bất luận kẻ nào, mặc kệ là Phương Kiêu hay là ta, chúng ta thủ hộ không chỉ là Diệp Thiên Mệnh ngươi, càng là công đạo của thế gian này, nói một cách khác, để cho ngươi gặp bất công như thế, loại người như ta, hẳn là phải hổ thẹn."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía đám người áo đen kia, nở nụ cười: "Nam Lăng Chiêu ta hôm nay cũng muốn xem xem, Tiêu gia các ngươi có thể một tay che trời hay không?"