Chương 10: Diệp Ngao

Rất nhanh, hắn ra khỏi thành, nhưng đi không bao lâu, hắn đã bị một vị nam tử trung niên ngăn lại.

Nhìn thấy vị nam tử trung niên kia, sắc mặt của Diệp Lâm lập tức trầm xuống, người tới chính là chủ sự Tiên Bảo Các Triệu Tu.

Diệp gia cùng với Triệu gia này năm đó bởi vì vấn đề biên cảnh hai bên, luôn luôn bất hòa, chém giết lẫn nhau, đã sớm là tử địch, hôm nay Diệp gia bị đối phương nhằm vào như thế, cũng chính bởi vì lý do trên, đương nhiên, nếu như Triệu gia không phải có một thiên tài gia nhập nội viện Quan Huyền thư viện Thanh Châu, được một vị đạo sư có quyền thế nhìn trúng, Triệu gia tuyệt đối không dám trắng trợn như thế.

Triệu Tu nhìn Diệp Lâm, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành: "Diệp Lâm gia chủ, ngươi muốn đi nơi nào?"

Diệp Lâm đề phòng nhìn Triệu Tu, không nói gì.

Triệu Tu cười nói: "Có phải muốn đi Quan Huyền Giới kêu oan không?"

Nói xong, gã thấp giọng thở dài: "Diệp Lâm gia chủ, Tiên Bảo Các chúng ta cảm thấy rất có lỗi với thế tử Diệp Nam, ta biết trong lòng ngươi chắc chắn cho rằng đó là chúng ta làm, nhưng ngươi thật sự đã hiểu lầm chúng ta, những người áo đen kia không phải người của chúng ta."

Diệp Lâm nhìn chằm chằm gã: "Nói xong chưa?"

Triệu Tu chân thành nói: "Diệp Lâm tộc trưởng, sự tình không cần phải ầm ĩ đến một bước này, lần này, ta mang theo thành ý đến thương lượng với ngươi, ngươi trước tiên nghe thành ý của ta một chút, là như thế này, Tiên Bảo Các chúng ta nguyện ý trợ giúp Diệp Nam khôi phục đan điền."

Diệp Lâm lẳng lặng nhìn gã, không nói lời nào.

Triệu Tu tiếp tục nói: "Không chỉ có như thế, chúng ta còn đưa ra bảy vạn viên Linh Tinh cùng hai viên Dẫn Khí Đan mua tổ địa của Diệp gia các ngươi..."

Nói xong, gã cười khổ nói: "Ta biết ngươi có chút không tin, nhưng ta nói thật, về phần vì sao lại như vậy, thành thật mà nói, chúng ta không muốn ngươi đi kêu oan, không muốn ngươi làm lớn chuyện này."

Nói xong, gã lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa tới trước mặt Diệp Lâm: "Trong này có bảy vạn viên Linh Tinh, ngươi nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật này, việc này chấm dứt ở đây."

Khi Triệu Tu lấy ra chiếc nhẫn trữ vật kia, sắc mặt của Diệp Lâm trong nháy mắt kịch biến, xoay người bỏ chạy, hai bên hiện tại đều đã là ngươi chết ta sống, hắn tự nhiên sẽ không tin tưởng đối phương sẽ tốt bụng như vậy, chuyện này có âm mưu.

Nhìn thấy Diệp Lâm chạy trốn, Triệu Tu cười lạnh, gã phất phất tay, đột nhiên, bốn phía có hơn hai mươi vị thị vệ chạy ra, bọn họ cùng nhau xông lên, trong nháy mắt đã chế trụ Diệp Lâm.

Lúc này, bốn phía đã có người vây xem, bọn họ tò mò nhìn giữa sân.

Triệu Tu chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Lâm, gã ở ngay trước mặt mọi người đặt nhẫn trữ vật trong tay vào trong tay Diệp Lâm: "Cải tạo khu thành, lợi quốc lợi dân, mà tên điêu dân nhà ngươi không chỉ không ủng hộ, còn tụ chúng gây sự, hôm nay, lại còn lấy "kêu oan" để uy hiếp lừa bịp tống tiền ta mười vạn viên Linh Tinh, theo điều 930 của luật pháp Quán Huyền vũ trụ, tội uy hiếp, tống tiền người khác và gây rối trật tự, bị kết án hai mươi năm tù giam."

"Triệu Tu!" Mắt Diệp Lâm như muốn nứt ra: "Giữa ban ngày ban mặt, ngươi dám làm chuyện ác như thế, trong mắt ngươi còn có Quan Huyền Thần Minh Pháp hay không!!"

Triệu Tu cười nhìn hắn: "Ta không phải đang "theo pháp" làm việc sao?"

Nói xong, gã dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, lẽ nào ngươi không biết, đối với Quan Huyền Thần Minh Pháp, chúng ta có quyền giải thích cuối cùng sao?"

Lúc này, bên cạnh Triệu Tu có một nam tử nhẹ nhàng kéo ống tay áo của gã, nhắc nhở: "Nhị thúc, bốn phía có người."

Triệu Tu nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người vây xem: "Chỉ cần Tiểu Du ở thư viện không ngã, những người bình thường này cho dù không quen nhìn Triệu gia chúng ta, bọn họ cũng phải chịu đựng cho ta."

Bốn phía, những người kia nghe lời ấy, sắc mặt đều biến đổi, quay người bỏ chạy, sợ chọc phải thị phi.

Triệu Tu cúi đầu nhìn về phía Diệp Lâm, khinh bỉ nói: "Kêu oan? Trong triều không có người nào ngươi lại dám kêu oan, ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết, thật sự là đáng buồn."

Nam tử bên cạnh Triệu Tu hỏi: "Nhị thúc, giết hắn?"

Triệu Tu bình tĩnh nói: "Không, giữ hắn lại tiếp tục câu cá, nếu như đã nhổ cỏ, tự nhiên phải nhổ tận gốc... Chỉ còn thiếu Diệp Thiên Mệnh có tư chất Đại Đế cùng với Diệp Tông kia thôi."

Nói xong, khóe miệng gã nổi lên một tia trào phúng.

...

Lúc người của Diệp gia biết Diệp Lâm xảy ra chuyện, đã là giữa trưa, Diệp Lâm bị giam trong thủy lao hai mươi năm, tội danh là gây rối trật tự, uy hiếp tống tiền.

Trong đại sảnh Diệp gia.

"Mẹ kiếp." Nhị trưởng lão Diệp Ngao đột nhiên đập bàn đứng dậy, cả giận nói: "Con mẹ nó còn vương pháp hay không? Đi, đi giết chết Triệu Tu kia, mọi người ngọc đá cùng vỡ."