Chương 10: Nguyên Thần thiếu chủ !

Huyền Thiết thành trải qua một trận mưa tanh máu, cả thành bị đồ sát chỉ còn lại một nửa, vô số tầm thường bá tánh bị tàn sát.

Trong lúc tuyệt vọng nhất thì đột nhiên đám giặc cướp bị các vị thần bí cường giả tiêu diệt. Những tầm thường phàm nhân lần đầu tiên được khai mở nhãn quang, vô số người chứng kiến sự cường đại của họ. Nổi bật nhất là tiên nhân, quyền sư, hiệp sĩ, man nhân…

-Thiên địa dị tượng liên tục xuất hiện, chẳng lẽ các vị cường giả kia chính là tiên nhân từ trên trời giáng xuống cứu giúp chúng ta?

-Đúng! Chỉ có các vị tiên nhân mới có thể phát ra cường đại thiên uy như vậy!

-Ông trời có mắt a! Huyền Thiết thành được cứu rồi!

Vô số bình dân bá tánh quỳ rạp xuống tạ ơn các bộ cơ thể của Lâm Minh, coi họ như thần tiên đồng dạng.

Khoảng một giờ sau, mọi ngóc ngách của Huyền Thiết thành lúc này đều là xác chết của vô số địch nhân. Trừ một ngàn tên bị bắt làm tù binh, còn lại đều bị giết sạch sẽ.

-Hương thân phụ lão! Đại địch đã được dẹp tan! Hãy mau tề tựu về phủ thành chủ để nghe Nguyên Thần thiếu chủ dàn xếp!

Một giọng nói vang vọng khắp thành Huyền Thiết. Giọng nói tựu như phảng phất thần uy, người người kéo tới trước cửa phủ thành chủ.

-Giọng nói lớn như vậy, chẳng lẽ có vị cường giả nào đó ngự tại phủ thành chủ?

-Nguyên Thần thiếu chủ? Chẳng phải đó là một cái siêu cấp phế vật của Nguyên gia sao?

-Nghe Nguyên Thần thiếu chủ dàn xếp? Vậy chẳng lẽ thành chủ đã vẫn lạc?!

-Không xong rồi! Thành chủ vẫn lạc thì Huyền Thiết thành cũng sẽ sớm lụi tàn! Một cái phế vật thì làm được trò trống gì chứ?

Nhân dân trong thành cực kỳ lo lắng, ai ai cũng nghe nói qua về sự tình của Nguyên Thần. Được lãnh đạo bởi một tên phế vật, ai mà lại không lo lắng chứ?

Rất nhanh chóng, hàng ngàn bá tánh còn sống sót đã kéo nhau tới trước phủ thành chủ.

-Không biết Nguyên Thần thiếu chủ này có tài đức gì mà mời được một vị cao thủ có thể sử dụng thuật truyền âm mạnh tới vậy.

Họ người nào người nấy đều rất tò mò, Nguyên Thần thiếu chủ họ thường chỉ nghe qua danh chứ chưa bao giờ gặp gỡ ngoài đời thực.

Đứng trước cổng của phủ thành chủ ngay lúc này là một thanh niên gầy gò, dáng vẻ yếu đuối không giống người tu luyện. Bên cạnh hắn là một vị cô nương mặc một bộ chiến giáp dính đầy máu và bụi than, nhiều người nhận ra cô ta chính là Vân gia vân đại tiểu thư Vân Lan.

Nếu kẻ nào đó có chút tu vi thì sẽ cảm nhận được khí tức của vị Nguyên Thần thiếu chủ này cực kỳ yếu ớt tựa như hài tử đồng dạng, hoàn toàn không có bất cứ tia linh khí nào trong cơ thể.

-Quả nhiên là một cái phế vật.

Đám tu luyện giả lắc đầu ngao ngán ngay khi vừa chứng kiến Nguyên Thần.

-Các vị hương thân phụ lão, ta biết rằng hiện giờ ai cũng đau buồn, ai cũng bàng hoàng vì mất đi người thân và chính bản thân ta cũng vậy. Nhưng bây giờ không phải lúc để đau buồn, đây là thời khắc chúng ta phải khôi phục lại mọi thứ. Kẻ thù có thể bị đánh bại trong ngày hôm nay nhưng chúng có thể sẽ quay trở lại trong nay mai. Trước khi kẻ thù tiến tới lần nữa, chúng ta phải đoàn kết , không được hoảng loạn , giữ bình tĩnh và nghe theo chỉ đạo của ta.

Lâm Minh kiếp trước vốn là một thiên tài lập trình máy tính, hắn tốt nghiệp đại học ngay từ lúc mới hai mươi tuổi. Ngay sau đó tham gia vào một công ty lớn, không chỉ vậy hắn còn bộc lộ ra tài năng ăn nói lưu loát và dễ dàng thuyết phục tất cả mọi người thông qua dự án Đại chiến thần ma.

Tuy sau khi mắc bệnh ung thư hắn có tự nhốt mình như một kẻ tự kỷ trong suốt năm năm nhưng khả năng ăn nói của hắn có giảm đi không đáng kể.

-Hừm! Nói thì hay lắm ấy, nhưng ai sẽ nghe theo lời của một tên phế vật như ngươi chứ?!

Một vị thô lỗ tráng hán ngắt ngang bài diễn thuyết của Lâm Minh.

-Ngươi là cái thá gì mà dám nói thiếu chủ như vậy?

Vân Lan lập tức phản ứng, nhưng cơ thể Nguyên Thần dùng tay trái chắn ngang người nàng và ra hiệu cho nàng lui xuống.

-Ta triệu tập tất cả các vị tới đây chỉ đơn giản là các vị nghe ta nói và làm theo chứ không phải là chỗ để các ngươi ý kiến.

Lâm Minh nhận ra rằng đối với một đám võ giả có mặt ở đây, chỉ có sử dụng cứng đối cứng mới có thể khiến chúng tâm phục khẩu phục. Loại mãng phu này không thể sử dụng lý lẽ để khiến chúng khuất phục.

-Ai mà không biết thế gian này cường giả vi tôn! Một tên phế vật như ngươi lời nói thì có chút giá trị gì chứ?!

Lúc này bộ áo giáp bằng kim loại biến hình trên người Nguyên Thần bắt đầu được kích hoạt. Từ hư không, một bao tay bằng sắt được hình thành và bao phủ bàn tay phải của Nguyên Thần.

Trong lòng bàn tay của bao tay bằng kim loại ấy có một hình tròn đang phát ra ánh sáng màu xanh lam. Lâm Minh hướng găng tay về phía tên tráng hán thô lỗ kia, một luồng sáng phát ra.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khói bụi bay mù mịt.

Cả đám đông lúc này hoảng sợ, họ không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ thấy một luồng sáng chói mắt và mặt đất rung lắc mạnh.

Khi mọi người mở mắt ra lần nữa, một hố sâu bán kính năm mét xuất hiện ngay trước mặt vị tráng hán thô lỗ kia.

-Thực lực này cũng phải tiếp cận kim đan kỳ cảnh giới!

-Nguyên Thần thiếu chủ từ lúc nào sở hữu thực lực mạnh như vậy?

Tráng hán thô lỗ người run rẩy, miệng mấp máy, sợ hãi không nói thành lời. Tuy vậy hắn vẫn không phục.

-Đây không phải là thực lực chân chính của ngươi, cái bao tay đó, phải rồi ngươi sử dụng pháp bảo mới sở hữu lực lượng mạnh như vậy! Ta không phục!

Cùng lúc đó, trên trời dường như có một áp lực kinh khủng xuất hiện khiến cho mọi sinh linh đều phải cúi đầu. Bốn bóng người từ từ ngự không tiếp đất.

-Được, nếu ngươi không tính thực lực của thiếu chủ sử dụng pháp bảo ,vậy bọn ta ở đây có thể tính là thực lực của thiếu chủ được không?

Lập tức hàng ngàn hàng vạn lão bá tánh quỳ lạy bốn vị thần bí cường giả kia. Họ gồm bốn bộ cơ thể của Lâm Minh gồm man nhân, tiên nhân, quyền sư và hiệp sĩ.

Còn hai nhân vật khác tham gia càn quét trong thành là sát thủ và nhẫn giả. Nhưng Lâm Minh không đem hai bộ cơ thể này ra trình diện, hắn muốn ẩn tàng thực lực càng nhiều càng tốt.

-Ta có nghe lầm không? Các vị tiên nhân là thuộc hạ của thiếu chủ sao?

-Không ngờ thiếu chủ lại ẩn tàng sâu đến vậy, thậm chí có thể kêu gọi cả các vị tiên nhân!

Phía dưới, người dân ai nấy đều kinh ngạc và nể phục vị Nguyên Thần thiếu chủ này. Hắn tuyệt đối không hề đơn giản!

Nếu như đám người ở đây biết thêm một sự việc nữa là thiên đạo hoá thân đã bị vị thiếu chủ kia đem làm nha hoàn, có lẽ họ sẽ ngã ngửa ra hết với nhau.

Lúc này tráng hán kia triệt để kinh hãi, hắn đã tận mắt chứng kiến vị tiên nhân kia sử dụng ngự kiếm thuật giết hàng vạn quân địch. Ba người còn lại đứng bên cạnh hắn chắc chắn thực lực không hề tầm thường, hắn tự trách mình số chó khi đụng phải hàng loạt nhân vật khủng bố như vậy.

-Các vị tiên nhân! Tiểu nhân biết sai rồi! Tiểu nhân đáng chết!

Tráng hán vừa sợ hãi vừa tự tát vào mặt mình.

-Chuyện ở đây không cần ngươi phải nghe nữa, mau cút đi.

Sau khi nghe Nguyên Thần nói như vậy, tráng hán vội vàng chạy khỏi đám đông.

-Được rồi, nếu không ai còn ý kiến gì nữa thì ta sẽ nói tiếp...