Chương 62: Bỗng Nhiên Nổi Tiếng!

Bạch Thiệu âm thầm nuốt ngụm nước miếng, không dám tiếp tục đi chất vấn Tô Trường Không nhưng trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc.

Trong lớp người trẻ tuổi của Bạch Ngọc bang bọn họ lại có cường giả bậc này ư?

"Thiếu bang chủ... Thiếu bang chủ đã chết!"

Mà ở phương hướng khác, đã có người chú ý tới thảm trạng đầu một nơi thân một nẻo của Thạch Hàn Sơn. Đám võ giả Hắc Kỵ bang lập tức phát ra tiếng than khóc.

Thạch Hàn Sơn, thiếu bang chủ Hắc Kỵ bang, mang theo hơn trăm kỵ sĩ tinh nhuệ đánh bất ngờ Bạch Ngọc bang, kết quả lại chết ở nơi đây?

"Rút lui! Rút lui!"

Có võ giả Hắc Kỵ bang phát ra một tiếng hò hét.

Bọn họ biết đại thế đã mất, nhất định phải lui lại!

Hí luật luật!

Một con tuấn mã phát ra tiếng hí vang, võ giả Hắc Kỵ bang nhanh chóng túm lấy dây cương, quay đầu ngựa lại, bỏ chạy về phía xa xa.

"Không bỏ qua cho một tên nào! Giết sạch bọn chúng! Giết sạch bọn chúng!"

Đám đệ tử Bạch Ngọc bang thấy vậy, ai nấy đều sĩ khí đại chấn, đuổi theo công kích đám võ giả Hắc Kỵ bang đang kinh hoàng chạy trốn.

Hiện trường là một mảnh hỗn loạn, chỉ còn lại từng khối thi thể dưới đất vàng.

Có võ giả Hắc Kỵ bang, cũng có võ giả Bạch Ngọc bang.

Lúc ban đầu khi nhóm võ giả Hắc Kỵ bang thừa dịp rạng sáng đánh bất ngờ Bạch Ngọc bang, khiến Bạch Ngọc bang trở tay không kịp, tưởng chừng như bọn họ đã chiếm hết thế thượng phong…

Ai biết đâu kết quả lại trái ngược. Thiếu bang chủ Hắc Kỵ bang bị người giết chết tại chỗ.

Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ biết, trận chiến này Bạch Ngọc bang đã lấy được toàn thắng!

Nhưng trên khuôn mặt của đám người Bạch Thiệu, Công Tôn trưởng lão lại không có một chút xíu vui mừng nào.

Bạch Ngọc bang bọn họ giết Thạch Hàn Sơn.

Đây chính là giọt nước làm tràn ly, khiến bọn họ và Hắc Kỵ bang hoàn toàn trở thành tử địch, không chết không ngừng.

Hai bang chỉ còn kết cục là toàn diện khai chiến.

Nhưng dù đến cuối cùng, Bạch Ngọc bang có thể thắng, tất nhiên cũng tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương.

"Ừm? Người kia đâu? Chẳng lẽ đã đuổi bắt Hắc Kỵ bang?"

Bạch Thiệu phục hồi lại tinh thần, lúc này mới sửng sốt phát hiện võ giả trẻ tuổi không biết họ tên của Bạch Ngọc bang vừa giết chết Thạch Hàn Sơn kia đã biến mất đâu không thấy.

Nhưng hiện giờ Bạch Thiệu lại không có tâm tư để quan tâm tới chuyện đó.

Chuyện hắn cần phải làm ngay lập tức chính là giải quyết tốt hậu quả.

Hôm nay Hắc Kỵ bang đột kích, Thạch Hàn Sơn còn chết trong trận đại chiến này, hiển nhiên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Hắn cần phải lập tức triệu tập những trưởng lão trong bang mời dự họp hội nghị!

"Mạnh! Quá mạnh mẽ! Võ giả trẻ tuổi chém giết Thạch Hàn Sơn kia là Thần Lực cảnh sao? Không ngờ trong lớp người trẻ tuổi của Bạch Ngọc bang chúng ta lại có nhân vật bậc này!"

Bên trong Bạch Ngọc bang, rất nhiều đệ tử đều đang hưng phấn đàm luận về trận chiến vừa rồi.

Và tất nhiên Tô Trường Không, người đã bày ra thực lực cực kỳ mạnh mẽ kia chính là tâm điểm của những đề tài bàn tán ấy.

Có thể nói là hắn bỗng nhiên được nổi tiếng!

"Còn...Còn váng đầu quá? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Mà đến tận lúc này, đệ tử trẻ tuổi của Bạch Ngọc bang bị Tô Trường Không đánh ngất, lột sạch y phục kia mới mờ mịt tỉnh lại, vươn tay xoa xoa cái đầu đau đớn.

Hắn không biết, người đánh ngất hắn đã mặc chế phục của hắn, sau đó bỗng trở nên nổi tiếng trong trận đại chiến giữa Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang vừa rồi, thậm chí đối phương còn chém chết cả Thạch Hàn Sơn nữa!

Và giờ phút này, Tô Trường Không đã sớm nương theo quá trình truy kích Hắc Kỵ bang để thừa dịp loạn thoát khỏi đội ngũ Bạch Ngọc bang từ lâu rồi.

Sau đó, hắn tìm tới một chỗ vắng vẻ trong rừng cây, cởi bộ chế phục đệ tử Bạch Ngọc bang trên người xuống, nhét vào bọc hành lý đã được hắn giấu gần nơi đó từ trước, chỉ chờ đến khi quay về sơn trang sẽ mang chúng đi tiêu hủy.

Tô Trường Không làm xong hết thảy những chuyện này, lập tức giải trừ Quy Tức Súc Cốt, thay lại bộ y phục ban đầu của mình.

"Ta ngụy trang thành đệ tử Bạch Ngọc bang giết Thạch Hàn Sơn, hành động này chắc chắn sẽ có tai hoạ ngầm. Đáng tiếc... Ta còn quá yếu, bằng không nếu đủ thực lực tất phải trảm thảo trừ căn, tiêu diệt toàn bộ trên dưới Hắc Kỵ bang! Dĩ tuyệt hậu hoạn (cắt đứt tai họa)!" Tô Trường Không thầm thở dài.

Nhưng hiện giờ, điều hắn có thể làm cũng chỉ thế mà thôi.

Hắn có thể tưởng tượng đến sau này, Bạch Ngọc bang chắc chắn sẽ phát hiện ra võ giả chém giết Thạch Hàn Sơn kia căn bản không phải đệ tử trong bang mình, mà Hắc Kỵ bang cũng sẽ vì cái chết của Thạch Hàn Sơn rồi trở nên điên cuồng, bất chấp hết thảy.

Cũng may có Bạch Ngọc bang che ở phía trước, Tô Trường Không mới có thể thoát thân khỏi mớ bòng bong này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thậm chí… nói không chừng bởi vì hắn chém giết Thạch Hàn Sơn, lại khiến Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang liều mạng cá chết lưới rách!

Nhưng đó chỉ là hắn suy đoán mà thôi, còn thực tế ra sao ai mà biết được.

"Thực lực... Ta phải trở nên càng mạnh mẽ hơn, mới có thể trảm thảo trừ căn, vĩnh tuyệt hậu hoạn (vĩnh viễn không còn hậu họa)!"

Tô Trường Không nắm tay thật chặt, nếu thực lực đủ mạnh, hắn nhất định sẽ tự tay mình diệt sạch đám Hắc Kỵ bang kia để trảm thảo trừ căn, mà không phải như hiện giờ, chỉ có thể giết mấy người Thạch Hàn Sơn thôi.

"Ai… Lão Trương, lão Lưu, tất cả bọn họ đều đã chết rồi...”

Bên đường, đám người Dương Triêu nhìn thấy từng khối thi thể trên mặt đất, ai nấy đều lộ ra bi thương và phẫn nộ.

Không lâu trước đó, đoàn người Dương Triêu vừa thoát được một mạng, đã đứng đợi bên đường nửa ngày, nhìn thấy phía sau không có ai truy kích, mới thật cẩn thận quay trở lại, muốn kiểm tra một chút xem có còn đồng bạn nào sống sót hay không.

Nhưng sự thật không như mong muốn, tất cả những người không thể chạy trốn, đều đã chết rồi!

"Ai?"

Lúc này trong đám cây cối bên cạnh có tiếng sa sa vang lên, tình huống ấy lập tức khiến sắc mặt đám người Dương Triêu đồng loạt đại biến.

Ai nấy đều cảnh giác vạn phần quát lên một tiếng, chỉ sợ sẽ gặp lại đám gia hỏa Hắc Kỵ bang kia.