Thạch Hàn Sơn đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, trong lòng kinh hoàng vạn phần.
Hắn đã nhận ra nguy cơ tử vong.
Giờ phút này, hắn đâu còn để ý tới tôn nghiêm nữa, chỉ biết há miệng kêu to đầu hàng, cầu xin tha thứ.
Tiếng kêu hoảng loạn này cũng khiến Bạch Thiệu đang đứng ở cách đó không xa, phục hồi lại tinh thần, hắn vui sướng tán thưởng nói: "Làm tốt lắm! Lúc trở về ta chắc chắn sẽ ban thưởng thật xứng đáng cho ngươi! Giữ Thạch Hàn Sơn lại, đừng giết hắn!"
Tuy Bạch Thiệu khá nghi hoặc khi trong Bạch Ngọc bang lại đột nhiên xuất hiện một cường giả trẻ tuổi dũng mãnh như vậy nhưng thấy đối phương bắt được Thạch Hàn Sơn, tất nhiên là hắn vui sướng vô cùng.
Giá trị của một tên Thạch Hàn Sơn còn sống lớn hơn rất nhiều so với một tên Thạch Hàn Sơn đã chết.
Hắn hoàn toàn có thể biến đối phương thành con tin, sau đó tiến hành đàm phán cùng Hắc Kỵ bang…
Ngược lại, nếu giết Thạch Hàn Sơn, tất nhiên sẽ khiến Hắc Kỵ bang hoàn toàn điên cuồng, bọn họ sẽ triệt để trở mặt, không chết không ngừng với Bạch Ngọc bang!
Đó là hành vi không lý trí!
Bởi vậy Bạch Thiệu mới vội vàng hứa hẹn ban thưởng muốn Tô Trường Không giữ lại cho Thạch Hàn Sơn một mạng!
Nhưng Bạch Thiệu đâu có biết, Tô Trường Không trước mắt căn bản không phải bang chúng Bạch Ngọc bang.
Hắn xuất hiện ở nơi này chỉ vì báo thù cho đoàn người Hắc Thiết sơn trang đã chết kia.
"Ta nhất định... Nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn! Giết sạch hết thảy thân nhân, bằng hữu của ngươi!"
Thạch Hàn Sơn đau đến mức thân thể co rút lại nhưng trong lòng vẫn điên cuồng rít gào.
Mối hận chặt tay cùng với nỗi khuất nhục chưa bao giờ được nếm trải ngày hôm nay, đều khiến cho Thạch Hàn Sơn gần như muốn điên cuồng.
Hắn thề nhất định phải dùng hết thảy thủ đoạn để hung ác trả thù Tô Trường Không!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải sống sót trước đã.
Nhưng Thạch Hàn Sơn tin tưởng người Bạch Ngọc bang không ngốc.
Bọn họ sẽ không giết hắn, mà muốn dùng hắn làm lợi thế đàm phán cùng Hắc Kỵ bang.
Ngay lúc này, Thạch Hàn Sơn nghe được lời Bạch Thiệu nói, Tô Trường Không lại ngừng động tác, tựa như đang muốn thu đao vào vỏ, trong lòng hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
"Phốc!"
Ai biết đâu, giây tiếp theo, cổ tay Tô Trường Không run lên, một luồng ánh đao lạnh lẽo cuốn qua.
"Ngươi... Ngươi...”
Thạch Hàn Sơn trợn tròn con mắt, há miệng thở dốc, ánh mắt đầy phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không.
Hắn có chút không cách nào tin nổi, đưa tay lên bịt kín cổ họng của mình.
Ở nơi đó đã hiện lên một đường máu, dần dần mở rộng, khiến cái đầu của Thạch Hàn Sơn mất cân bằng. Đầu nặng gốc nhẹ, đầu và cổ chia lìa, rơi xuống mặt đất, lộc cộc lộc cộc lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
Thạch Hàn Sơn không bao giờ có thể đoán được.
Vào ngày hôm nay, hắn sẽ chết ở trên tay một người trẻ tuổi, thậm chí còn không biết tên đối phương là gì!
Tô Trường Không đánh chết Thạch Hàn Sơn xong, cũng hung hăng thở phào một hơi.
Thạch Hàn Sơn này chính là đầu sỏ đã ra lệnh cho bang chúng Hắc Kỵ bang bắn chết đám người Trương Càn.
Tô Trường Không vừa chém chết đối phương, bỗng nhiên ý niệm trong đầu lại trở nên thông suốt hơn rất nhiều!
Bạch Thiệu cũng ngây ngẩn cả người.
Người trẻ tuổi kia đã giết Thạch Hàn Sơn rồi?
Hậu quả này cực kỳ nghiêm trọng!
Lúc ban đầu, tuy Bạch Ngọc bang và Hắc Kỵ bang có xảy ra xung đột, càng có chém giết lẫn nhau nhưng vẫn chưa tới mức triệt để trở mặt.
Giữa hai bên vẫn còn khoảng trống có thể thương lượng được.
Nhưng cái chết của Thạch Hàn Sơn thiếu bang chủ Hắc Kỵ bang này đã đánh vỡ cục diện vốn có.
Đã đẩy hai bang bọn họ vào thế đối lập hoàn toàn, là địch nhân sinh tử, không chết không ngừng.
Và một khi hai bang bọn họ toàn diện khai chiến, kết quả tất nhiên là hai phương đều tổn thất thảm trọng.
"Ngươi điên rồi sao? Không phải ta đã nói ngươi dừng tay sao?" Bạch Thiệu có chút thẹn quá thành giận, mở miệng quát mắng Tô Trường Không.
Bắt sống một Thạch Hàn Sơn có thể tối đa hóa ích lợi nhưng Tô Trường Không lại giết Thạch Hàn Sơn rồi.
Hắn đã lựa chọn cách làm hỏng bét nhất!
"Câm miệng!" Tô Trường Không lộ ra ánh mắt lạnh lùng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thiệu.
Một câu quát nạt trầm thấp như muốn nổ tung trong không khí, dư âm của nó còn khiến thân thể Bạch Thiệu run lên.
Lúc này Tô Trường Không vừa giết vài võ giả tinh nhuệ của Hắc Kỵ bang, trên người còn lưu lại một luồng sát khí nhiếp nhân tâm phách.
Đã vậy, ánh mắt lạnh như băng của đối phương lập tức khiến Bạch Thiệu có một loại cảm giác như rơi vào hầm băng.
Tựa như nếu hắn dám nói thêm một chữ nữa…
Hắn sẽ có kết cục giống Thạch Hàn Sơn!
Mục đích mà Tô Trường Không tới nơi này chính vì báo thù thay đám người Hắc Thiết sơn trang đã chết đi kia.
Về phần ích lợi của Bạch Ngọc bang?
Hắn quan tâm cái rắm!