Chương 187: Mặc Lâm Phủ Thành!

"Rời khỏi đây trước đã." Tô Trường Không thầm cảnh giác trong lòng.

Nhưng không muốn trêu chọc đến phiền toái nên hắn không ở lại lâu, đã nhanh chóng đứng dậy rời đi, bước chân rất mau, xuyên qua khu vực núi hoang này.

"Nơi này đã rất gần Mặc Lâm phủ thành, vậy mà vẫn xảy ra loại chuyện này? Xem ra... Mặc Lâm phủ thành cũng không thái bình như ta tưởng tượng!"

Mãi cho đến khi rời khỏi tòa núi hoang kia, Tô Trường Không nhớ lại từng khối thi thể với đủ loại trạng thái tử vong thê thảm, quỷ dị, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Chỉ sợ khu vực Mặc Lâm phủ thành này cũng không gió êm sóng lặng.

Hắn làm việc gì vẫn cần phải thật cẩn thận mới được!

Tô Trường Không mải miết chạy đi, mãi cho đến lúc hoàng hôn, mới phát hiện người đi đường chung quanh trở nên nhiều hơn, nơi này đã thấy xuất hiện thương đội, có đội ngũ áp tiêu, cũng có những người qua đường tụ thập thành nhóm đi đi lại lại, cũng thường xuyên có một đám mặc binh sĩ giáp trụ, cưỡi ngựa tuần tra xung quanh.

Tô Trường Không biết rằng, hắn sắp tới Mặc Lâm phủ thành rồi!

"Rốt cuộc cũng tới!"

Quả nhiên, hắn đi về phía trước thêm một đoạn nữa, đã thấy xuất hiện dáng vẻ của một tòa thành thị với bức tường thành cao lớn, sừng sững không ngã, tản ra một loại cảm giác tang thương vì năm tháng.

Đây chính là Mặc Lâm phủ thành, tòa thành thị phồn hoa nhất Mặc Lâm phủ!

Tường thành cao gần mười trượng đứng sừng sững, được tạo nên từ nham thạch màu đen. Ở ngoài cửa thành, có binh sĩ được võ trang ngân giáp hạng nặng đang canh gác, người đi đường lui tới ra vào, náo nhiệt phi phàm.

Căn cứ theo những gì Tô Trường Không biết, có hơn một triệu dân cư thường trú tại Mặc Lâm phủ thành này, đó là chưa kể tới những thương nhân, khách lữ hành đi ngang qua nơi đây. Với quy mô như vậy, dù đặt ở Lam tinh thời cổ đại cũng được coi là một trong những tòa thành lớn nhất rồi!

Tô Trường Không đi theo đám người hướng vào bên trong thành, binh sĩ ở cửa thành cũng chỉ hơi hơi đảo tầm mắt lên người hắn rồi lại nhanh chóng dời đi.

Một đường thông suốt vào thành, trên con đường rộng lớn có xe ngựa chạy như bay, Tô Trường Không thấy được rất nhiều những kiến trúc hùng vĩ khắp nơi, khu vực nhà ở dành cho dân cư mọc lên san sát.

Tuy lúc này đã vào chạng vạng nhưng rất nhiều những tòa lầu cao đều để đèn lồng, hoa đăng, tản ra quang mang sáng ngời, hấp dẫn ánh mắt của những người khác.

Ở Thanh Thủy thành, thậm chí là cả Hắc Thiết sơn trang, mỗi khi trời tối, trên cơ bản mọi người đều đi nghỉ ngơi sớm, để lấy sức khỏe, sáng sớm ngày mai lại làm việc.

Nhưng ở Mặc Lâm phủ thành, dù là ban đêm cũng thấy khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, chợ đêm tấp nập. Đây mới là lúc rất nhiều người đi thưởng thức âm nhạc, đám mình trong vàng son, vui vẻ.

Mãi cho đến đêm khuya, cả khung cảnh nơi đây mới dần dần chìm vào bóng tối!

Từ Thanh Thủy thành đi vào Mặc Lâm phủ thành, Tô Trường Không có cảm giác hắn vừa từ theo nông thôn đi lên thành phố lớn, hoàn toàn là hai thế giới khác biệt!

"Trước cứ đi tìm nhà khách điếm nào đó ở lại đã, sau đó thám thính một chút tình huống tại Mặc Lâm phủ thành này, chờ đến khi thuê được một căn nhà thích hợp mới tính tới chuyện Khí Huyết đan."

Tô Trường Không không hề sốt ruột.

Hắn đi dạo trên con đường lớn một hồi, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa một nhà tên là "Tùng Nguyệt khách điếm", sau đó bước vào bên trong.

Khách điếm vốn là nơi có lượng người lưu thông thật lớn, ngư long hỗn tạp, tin tức lan truyền nhanh, cũng là địa điểm thám thính tin tức tốt nhất.

Tô Trường Không quyết định ở trong Tùng Nguyệt khách điếm.

Hắn mở gian phòng vừa thuê ra, việc đầu tiên cần làm là tẩy sạch hết bụi bặm mệt mỏi tích tục lại trong mấy ngày liên tục đi đường.

Sau đó, hắn lập xuống đại sảnh tại lầu một khách điếm, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, chọn một bàn đồ ăn, yên tĩnh nghe những khách nhân tới nơi này dùng cơm trong đại sảnh nói chuyện với nhau.

"Ha ha ha! Ba ngày trước, có hải khấu (cướp biển) cướp bóc, thiếu bang chủ Tư Không Chiến của Cự Kình bang đã tự mình dẫn người rời bến, đánh tan hơn trăm gia hỏa hải khấu kia, cộng thêm con thuyền của chúng, tất cả đều chìm xuống Lam Vũ hải!"

"Nghe nói gì chưa... Ngày hôm qua, ngay bên ngoài Mặc Lâm phủ thành, lại phát hiện những thi thể thối nát có tình trạng tử vong vô cùng thê thảm. Nghe đồn đều không phải bị người giết, mà là... Mà là yêu ma..."

Trong đại sảnh khách điếm, có rất nhiều khách nhân tụ chung thành một nhóm, ngồi chung cùng một bàn, uống rượu, ăn thịt, nói chuyện trời đất, trong số đó, có rất nhiều nội dung đều là một vài chuyện lớn đã xảy ra gần đây trại Mặc Lâm phủ thành.

Tô Trường Không cứ một mực yên tĩnh lắng nghe, đã có rất nhiều thu hoạch.

Tới ban đêm, khi tiểu nhị khách điếm mang nước ấm tới, Tô Trường Không trực tiếp lấy ra một chút tiền bạc thưởng cho đối phương, rồi thông qua người này để tìm hiểu một ít tình huống cơ bản trong Mặc Lâm phủ thành, lại góp nhặt được không ít tin tức thú vị.

Trong chớp mắt, Tô Trường Không đã ở Tùng Nguyệt khách điếm hơn năm ngày.

Và trải qua năm ngày này, hắn đã có những hiểu biết cơ bản nhất về Mặc Lâm phủ thành!