Chương 186: Những Thi Thể Khó Hiểu!!!

Tô Trường Không đi thẳng một đường, rời khỏi địa giới Thanh Thủy thành, hướng về phía Mặc Lâm phủ thành, thi thoảng khi đang đi trên đường hắn cũng dừng lại ở thôn trấn xung quanh để hỏi thăm, tránh đi nhầm đường, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Trong chớp mắt, đã là bảy ngày sau.

Bầu trời màu lam, có thêm mấy đám mây màu trắng, trong một mảnh rừng cây nhỏ, có bốn năm khối thi thể ăn mặc khác nhau, đang nằm tán loạn khắp nơi trên mặt đất. Bọn họ đều bị vặn gãy cổ hoặc đánh nát đầu mà chết.

Tô Trường Không mặc hắc y, tướng mạo anh tuấn cương nghị, thân hình cao lớn, ăn mặc theo kiểu giang hồ thiếu hiệp, đang cúi đầu lần lượt sờ soạng tìm kiếm trên người mấy thi thể cường đạo kia.

Đáng tiếc chỉ thấy hơn mười lượng bạc vụn.

Tô Trường Không thở dài một tiếng: "Ta đã nói rồi mà... nắm tay của ta rất cứng! Vì sao cứ muốn tiền không cần mạng vậy?"

Cảm nhận sâu sắc nhất mà Tô Trường Không có được sau khi rời khỏi địa giới Thanh Thủy thành, đó chính là hỗn loạn!

Hóa ra không chỉ một cái Thanh Thủy thành là như thế, ở những địa phương khác cũng tượng tự như vậy, đều có nạn trộm cướp hoành hành!

Trong bảy ngày này, Tô Trường Không đã băng qua mấy ngàn dặm, và đây chính là lần thứ tư hắn gặp được cường đạo!

Lúc trước, khi mấy tên cường đạo nhìn thấy Tô Trường Không chạy băng băng với tốc độ cực cao mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, thể lực dồi dào, cả đám đều biết Tô Trường Không không phải nhân vật dễ chọc, để rồi âm thầm lùi lại, không dám gây chuyện với hắn.

Mà mấy cường đạo trước mắt này lại tìm tới cửa trong lúc Tô Trường Không dừng lại nghỉ ngơi, ăn cơm và tự nhiên là hắn dễ dàng chém giết tất cả bọn chúng!

Người thường muốn từ Thanh Thủy thành đến Mặc Lâm phủ thành… khó khăn quá lớn, trừ phi là tiêu tiền đi theo thương đội, nếu không, phải băng qua một đoạn đường quá dài như vậy, chỉ sợ còn chưa đến được mục tiêu, đã bị cường đạo, thổ phỉ ven đường cướp đoạt rồi.

Vận khí tốt thì chỉ mất tiền còn giữ được mạng, vận khí không tốt gặp phải loại người tâm ngoan thủ lạt, sẽ phải phơi thây ngoài hoang dã!

Đây cũng là lý do vì sao những người bình thường sẽ chỉ quanh quẩn tại nơi mình sinh ra và lớn lên cả đời thôi.

Bởi vì căn bản, bọn họ không có năng lực để rời khỏi nơi đó!

"Đại Viêm hoàng triều... Sắp xong rồi!" Tô Trường Không không khỏi có chút cảm thán.

Không chỉ một cái Thanh Thủy thành hỗn loạn mất trật tự, mà những địa phương khác cũng rơi vào tình trạng nạn trộm cướp hoành hành.

Đây chính là tình cảnh của một vương triều đang đi đến những những năm tháng cuối cùng.

Đại Viêm hoàng triều lập quốc đã được hơn hai ngàn năm, dường như cũng không thể tránh được xu hướng hỗn loạn, suy vong.

Nhưng Tô Trường Không cũng không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ là một tiểu nhân vật, lo cho bản thân mình là được!

"Hôm nay hẳn là có thể đến Mặc Lâm phủ thành."

Tô Trường Không tính toán thời gian, khoảng cách một chút, đã cảm thấy mình không còn cách Mặc Lâm phủ thành quá xa nữa.

Sau đó, hắn cũng không để ý đến thi thể trên mặt đất, nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục chạy đi.

"Mùi thối quá!"

Tô Trường Không lại đi được hơn trăm dặm đường, trong lúc hắn di chuyển qua một con đường mòn trong núi, đột nhiên lại nhướng mày, hắn ngửi thấy từ phía trước truyền đến một mùi hôi thối.

"Chẳng lẽ có động vật gì tử vong, hư thối?"

Tô Trường Không cũng không ngừng lại, thay vào đó là tiến về phía trước, nhưng mùi hôi thối kia càng ngày càng đậm.

Ngay khi Tô Trường Không nhìn thấy tình cảnh phía trước, dù bản thân hắn đã chứng kiến biết bao hình ảnh thê thảm, thì lúc này cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Chỉ thấy trong suối nước chảy róc rách qua khe núi trước mặt, có ngâm vài bộ thi thể.

Những thi thể này đều đã bị ngâm tới trương phềnh lên, lộ ra màu trắng bệch, như một quả khí cầu được bơm căng phồng, đâm một cái là vỡ. Nhìn kiểu này, ít nhất bọn họ cũng chết được mười ngày nửa tháng rồi!

Căn cứ vào hình dáng những thi thể này, gần như tất cả bọn họ đều là võ giả, có chừng hơn mười người, bởi vì Tô Trường Không nhìn thấy bên hông đám người này đều đeo binh khí tùy thân, nhưng không biết bọn họ đã gặp phải địch nhân gì, lại tử vong trước khi kịp rút đao kháng cự!

"Người nào làm mà xuống tay tàn nhẫn đến nhướng này?"

Tô Trường Không cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi hắn xác định chung quanh không có điều dị thường, mới nhảy xuống khe núi, tra xét một chút những thi thể kia.

Mà miệng vết thương trên những thi thể ấy càng khiến Tô Trường Không giật mình, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Chỉ thấy lồng ngực trên từng khối thi thể ấy, đều bị đục thành một lỗ thủng, trái tim đã không cánh mà bay, và không chỉ như thế, một vài thi thể trên người có dấu vết bị cắn, riêng một cái đầu còn bị loại dã thú nào đó mạnh mẽ cắn mất một nửa, đường viền quanh miệng vết hiện ra dấu vết răng cưa!

"Chẳng lẽ là dã thú gây nên? Nhưng có loại dã thú nào lại giết người móc tim thế này? Còn có thể đớp mất nửa cái đầu người nữa? Nhưng nếu là người làm... Thì vì sao bọn họ không mang đi những tài vật trên người nạn nhân?" Tô Trường Không càng nghĩ càng thấy ngạc nhiên nghi ngờ.

Căn cứ theo những gì Tô Trường Không tìm ra, hắn phát hiện ngân phiếu và bạc vụn trên người những thi thể này đều không bị động đến, nhưng phần lớn ngân phiếu bị ngâm nước đã sớm thành giấy loại rồi.

Giết người móc tim, thi thể có dấu vết bị dã thú cắn xé, lại không lấy đi tiền tài!

Hết thảy những dữ kiện này đều lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị!