Chương 157: Địch Tập! Địch Tập!

Tô Trường Không giơ hai đấm lên cao, nện một quyền xuống phía dưới!

"Phanh!"

Lực lượng trầm trọng áp xuống, khiến hai võ giả ở hai bên trái phải cảm thấy không trung chợt rơi vào hắc ám.

Giây tiếp theo, cái đầu trên cổ đã bị trọng quyền nện trúng, tứ phân ngũ liệt, bắn tung tóe khắp nơi!

"Đang!"

Cũng có một võ giả xuất ra công kích cực kỳ xảo quyệt, chém ngang lưỡi dao về phần be sườn của Tô Trường Không, một đao vững chắc hữu lực.

Nhưng đáng tiếc, khi tiếp xúc với người Tô Trường Không, công kích nọ phát ra một tiếng kim loại va chạm chát chúa, chỉ để lại một vết ngấn nho nhỏ cực kỳ mờ nhạt trên giáp trụ, không làm nên được chút thành tích gì.

"Chờ..."

Khóe miệng võ giả kia thoáng run rẩy một chút, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Trường Không ngó qua, người này vội vàng muốn nói cái gì đó.

"Bành!"

Nhưng giây tiếp theo Tô Trường Không mở ra song chưởng, khép lại, vỗ mạnh một cái. Đôi tay vỗ thẳng vào tai, trong một tiếng bạo liệt, đầu võ giả này đã bị lực lượng lớn đè ép khiến nổ tung tại chỗ.

Đối mặt với một cao thủ Đoán Thể đại thành như Tô Trường Không, đám võ giả tầm thường chỉ như một đám hài tử yếu ớt!

Hưu hưu hưu!

Tiếng xé gió liên tiếp đánh úp lại, là phía trên tháp canh gác.

Những võ giả Hắc Kỵ bang am hiểu bắn cung kia đã sớm lắp mũi tên, kéo căng dây, phát động công kích.

Từng mũi tên mang theo tiếng xé gió kịch liệt, như sao băng bắn xuống!

Theo lẽ thường, lực uy hiếp của cung tiễn với võ giả vẫn là vô cùng lớn.

Mũi tên có tốc độ nhanh, lực sát thương mạnh.

Đối mặt với võ giả Đoán Thể đại thành, công kích bằng quyền cước chẳng mang lại tác dụng gì, nhưng thân thể của bọn họ còn chưa đạt tới mức ngạnh kháng các loại lợi khí như đao kiếm công kích.

Một khi bị trúng bộ phận yếu hại, vẫn chết như thường.

"Đang đang đang!"

Từng mũi tên dừng ở phía trên chiến giáp của Tô Trường Không, phát ra tiếng kim loại va chạm thanh thúy, nhưng tác dụng của nó lại vô cùng nhỏ bé, chẳng khác nào hạt mưa rơi trên tàu lá chuối.

Chỉ thấy tác dụng duy nhất của những mũi tên kia chính là làm lóe lên vài đốm lửa nhỏ đã bị bắn tung ra ngoài.

Và Tô Trường Không còn chưa kịp cảm nhận được hắn đang bị công kích.

Đúng là chỉ cần mặc loại chiến giáp nguyên bộ này, dù là vạn mũi tên cùng bắn, thì Tô Trường Không vẫn chẳng có cảm giác gì.

Có thể nói là không đau không ngứa, căn bản không cần phân tâm chú ý!

"Không thể dây dưa cùng những võ giả bình thường này nữa, chỉ khiến ta tiêu hao thể lực! Mục tiêu bây giờ là tìm được Thạch Tử Kiên, chém giết hắn!"

Hai tròng mắt Tô Trường Không trở nên u ám, lạnh lẽo.

Thật rõ ràng, dù hắn có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một người mà thôi, không có khả năng dựa vào một người mà giết được hơn ngàn người Hắc Kỵ bang.

Nếu hắn thực sự muốn làm như vậy, cũng lực bất tòng tâm, chỉ tính tới chuyện tiêu hao thể lực đã có thể tiêu hao chết hắn rồi, không cần đề cập tới những phương diện khác.

Cách làm chính xác nhất trong trường hợp này chính là cầm tặc tiên cầm vương (đánh giặc nên đánh vua trước), chỉ cần hắn giết Thạch Tử Kiên, có thể biến Hắc Kỵ bang thành con rắn mất đầu, không cần thúc đẩy cũng tự sụp đổ!

Thêm nữa, khi hắn đi tới nơi này cũng không trông mong có thể dựa vào một người để san bằng Hắc Kỵ bang, mà mục đích chủ yếu của hắn là giết tên thủ lĩnh Thạch Tử Kiên kia!

"Ầm vang!"

Nghĩ đến đây, Tô Trường Không không tiếp tục ngừng lại nữa, bàn chân bước tới, lướt qua mấy khối thi thể, trực tiếp tiến vào bên trong Hắc Kỵ bang.

"Địch tập! Địch tập!"

"Bên kia! Ngăn hắn lại! Làm thịt hắn!"

Bên trong Hắc Kỵ bang, tiếng chuông báo động lúc trước đã làm kinh động toàn bộ đám võ giả Hắc Kỵ bang vốn đang nghỉ ngơi, khiến cho tiếng hò hét nổi lên bốn phía.

Một đám võ giả túa ra, bay vây, chặn đường.

Ngũ Cầm Hí. Toàn Phi Hạc!

Cả đoàn người nhanh chóng đi tới vây quanh Tô Trường Không.

Đứng trước loại tình huống này, Tô Trường Không vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, tiến về phía trước.

Trên thực tế, tuy hắn mặc chiến giáp nặng nề nhưng tốc độ lại không giảm chút nào. Sau khi thi triển thân pháp, cả người hắn tựa như linh hạc bay múa, di chuyển linh hoạt, toàn thân nhẹ bẫng.

Suốt cả quá trình lao về phía trước, nắm đấm và cẳng chân của hắn cũng không hề ngưng nghỉ, mỗi lần có cơ hội, chúng đều nhanh chóng xuất hiện.

"Xuy xuy xuy!" Tiếng máu thịt bị xé rách vang lên liên tiếp.

Đó là tác phẩm do từng cây gai nhọn bằng kim loại được gắn trên đầu gối, trên nắm tay Tô Trường Không, tùy ý chọc ngoáy lung tung tạo thành.

Kèm theo đó là những tiếng kêu thê lương thảm thiết, đám võ giả Hắc Kỵ bang bốn phía liên tục tránh lui, trên người đều bị cắt qua tạo thành từng miệng vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả xương, máu tuôn như suối.

"Đang đang đang!"

Cũng có võ giả dùng hết toàn lực, không màng tới vết thương trên người, điên cuồng bổ chém Tô Trường Không.

Nhưng thanh đao kiếm trên tay trước kia từng chém đứt thân thể cường địch thì hiện giờ dừng ở trên người Tô Trường Không lại chẳng mang tới chút tác dụng thực chất nào.