Chương 145: Hắn Mới Là Vương Giả Duy Nhất Trong Giới Võ Lâm Thanh Thủy Thành!

"Bang bang!"

Trong một tiếng nổ nặng nề, hai cánh cửa hậu viện đang đóng chặt, đã bị hai đệ tử Bạch Ngọc bang mặc áo giáp nặng nề va chạm vào. Lực lượng khủng khiếp ấy trùng kích tới, cứng rắn làm cánh cửa nứt toác ra, bay ngược lại, đập xuống sân.

Hai đệ tử Bạch Ngọc bang mặc áo giáp này đã sớm bỏ mình.

Trong đó có một người, cả đầu và mũ giáp đều bị đánh cho vặn vẹo, dịch não từ khe hở vặn vẹo của mũ giáp nhỏ giọt, rớt ra bên ngoài.

Một người khác lại như bị voi dày ngựa xéo, phần giáp ngực và cả lồng ngực ở bên trong đều lõm xuống!

"Ha ha ha! Bạch Thiên Hào, không ngờ ngươi lại có thể làm lão tử coi trọng, liếc mắt nhìn một cái. Ít nhất thì ngươi cũng không vội vàng kẹp đuôi chạy trốn!"

Một tràng cười điên cuồng phóng đãng vang lên, chấn động không khí xung quanh khiến màng tai đau nhức.

Ngay tại cửa hậu viện đã bị phá hủy, một đám người nối đuôi nhau xông vào.

Khí tức ai nấy đều mạnh mẽ, trên người nhuốm đầy vết máu của địch nhân, chắc chắn đã trải qua một phen khổ chiến xung phong liều chết.

Người dẫn đầu phát ra tiếng cười điên cuồng kia là một tráng hán ngang tàng. Hắn rất khôi ngô, thân cao hai mét, hình thể hùng tráng, lưng hùm vai gấu, khiến cho bộ y phục màu đen trên người cũng phải phồng lên, cánh tay ngang ngửa với bắp chân người bình thường, một ngón tay còn to hơn cánh tay của hài tử.

Hắn long hành hổ bộ (tư thế oai hùng) đi tới, trong lúc bước đi đều toát lên khí phách mạnh mẽ, vô địch, khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể biết được người này vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ!

Và thực tế cũng là như vậy.

Tráng hán ngang tàng này chính là bang chủ Thạch Tử Kiên của Hắc Kỵ bang, một nhân vật có hung danh vang vọng khắp giới võ lâm Thanh Thủy thành!

Từ khoảng ba bốn năm trước, sau khi Thạch Tử Kiên đi tới Thanh Thủy thành, hắn đã một tay thành lập nên Hắc Kỵ bang, dần dần phát triển lớn mạnh, chèn ép Bạch Ngọc bang, vốn là bang phái địa đầu xà ở nơi này.

Lực lượng bang phái hùng mạnh là thế, còn riêng bản thân Thạch Tử Kiên lại xứng với bốn từ dũng mãnh vô địch.

Gần như hắn đang có xu thế trở thành đệ nhất cao thủ trong giới võ lâm Thanh Thủy thành!

"Thạch Tử Kiên, ngươi đã dám đến, ta lại sợ hãi sao? Hôm nay ta sẽ chặt bỏ cái đầu của ngươi!" Trong mắt Bạch Thiên Hào tràn đầy cừu hận, hắn trầm giọng nói.

Chính là nam nhân trước mắt này đã phá hủy bang phái mà hắn vất vả bao lâu mới thành lập nên.

Hiện giờ điều duy nhất mà hắn phải làm, chính là giết Thạch Tử Kiên trước mắt.

Kể cả đồng quy vu tận!

"Đại ca... Lão gia hỏa này rất khó đối phó, chúng ta cùng lên đi." Ở bên cạnh Thạch Tử Kiên, là tam đương gia Trần Tráng của Hắc Kỵ bang, hắn đè thấp âm thanh, nói nhỏ, hiển nhiên đã nhìn ra Bạch Thiên Hào này ôm lòng quyết tử.

Lại nói, một khi loại cao thủ bậc này lựa chọn ôm lòng quyết tử, sẽ trở thành tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Chỉ có cả hai cùng tiến lên, chém đối phương thành mảnh nhỏ mới là chính đạo!

"Thạch Tử Kiên ta như mặt trời ban trưa, dũng mãnh vô địch! Làm sao lại sợ loại chó nhà có tang này. Những người còn lại rời khỏi nơi này, lão tử muốn vặn đầu của hắn xuống!" Nhưng Thạch Tử Kiên lại bật cười điên cuồng một tiếng.

Đối mặt với Bạch Thiên Hào, hắn khinh thường lấy nhiều khi ít, mà muốn một mình giải quyết Bạch Thiên Hào, chứng minh cho tất cả mọi người hiểu rằng…

Hắn mới là vương giả duy nhất trong giới võ lâm Thanh Thủy thành!

“Vâng!" Tuy những võ giả Hắc Kỵ bang khác vẫn vô cùng lo lắng nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh, ai nấy đều rời khỏi nơi này.

Chốc lát sau, trong hậu viện chỉ còn lại hai người Bạch Thiên Hào và Thạch Tử Kiên.

"Đến đây đi!" Một tiếng rống giận rung trời tựa như sấm sét nổ vang trong đêm đen, minh chứng cho một hồi đại chiến đã đến.

Trong hậu viện, hai đại võ giả đỉnh cấp của Thanh Thủy thành sắp triển khai một trận đại chiến sinh tử.

Nhưng người ngoài lại khó có thể quan sát một lần cho đã mắt!

"Ha ha ha! Bạch Thiên Hào, đao của ngươi không đủ cứng, còn dám ra bên ngoài lăn lộn?

Sau một lát, từ trong hậu viện vang lên một tiếng rống giận dữ đầy không cam lòng của con người khi sắp chết, cùng với tràng cười điên cuồng của Thạch Tử Kiên.

Báo hiệu cho một hồi đại chiến chấm dứt!

Trong sân là một mảnh đống hỗn độn, núi giả vỡ tan, tường viện sụp đổ, tựa như nơi này vừa bị bạo hùng chà đạp.

Trên mặt đất có lưỡi đao gãy lìa rơi rụng khắp nơi, nhưng nó đã mất đi phong mang vốn có.

Hết thảy nơi này, chỉ còn lại một mình Thạch Tử Kiên đứng ngạo nghễ giữa trời, trong tay cầm theo cái đầu của Bạch Thiên Hào vẫn đang trợn mắt trừng trừng, máu tươi thảng thốt!

Nhìn kỹ mới thấy, y phục trên thân Thạch Tử Kiên đã bị nát thành mảnh nhỏ, lộ ra hình thể cực độ khôi ngô, cơ bắp phồng lên.

Có thể nhìn ra, nửa người trên như hình tam giác ngược, tràn đầy lực lượng.

Trên thân hình của hắn vừa tăng thêm vài vết đao thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, thấp thoáng cũng có thể nhìn thấy một chút vết thương cũ chưa lành…

Và đó … đều là minh chứng vinh quang của hắn!