Chương 144: Hắn Chết Cũng Phải Chết Có Tôn Nghiêm!

Tô Trường Không trở lại Hắc Thiết sơn trang và bắt đầu quay về với quỹ tích hàng ngày, chuyên tâm luyện quyền, luyện đao.

Đồng thời hắn cũng bỏ chút thời gian để nghiên cứu dược phương Phí Huyết tán kia.

"Những dược liệu trên này... Có thể đến Tham trang hỏi Liễu Phong một chút, nhờ hắn hỗ trợ thu mua. Nếu thực sự không thể mua được trên thị trường dược liệu, cũng có thể tới Quỷ thị thu mua."

Tô Trường Không đang chăm chú lật xem dược phương Phí Huyết tán vừa đạt được từ trên tay Hoa Thiện y sư.

Phí Huyết tán này chính là một loại kịch độc, khiến huyết dịch của người bị lây dính phun trào, tựa như đun nước sôi.

Và võ giả Khí Huyết cảnh cũng không thể miễn dịch được!

Để phòng ngừa về sau sẽ gặp được loại đối thủ cấp bậc này, Tô Trường Không vô cùng quan tâm tới chuyện điều phối Phí Huyết tán!

Nhưng phần lớn những loại dược liệu mà Phí Huyết tán cần, đều là vật kịch độc.

Và thật hiển nhiên, không thể mua được những loại dược liệu như vậy trên thị trường dược liệu.

Mà dù có thể mua được, phỏng chừng cũng phải lập hồ sơ báo cáo lên trên… Rất là phiền toái!

Tô Trường Không thầm nghĩ, đã lâu rồi hắn chưa tới thăm Quỷ thị, lần này cũng có thể tới Quỷ thị thử thời vận xem sao, có lẽ sẽ mua được những loại dược liệu này!

Và trong khi Tô Trường Không đang vượt qua những ngày tháng yên ả, thì tại Thanh Thủy thành đã xảy ra một chuyện lớn làm chấn động cả giới võ lâm Thanh Thủy thành!

...

Đêm hôm ấy, tại trụ sở Bạch Ngọc bang.

Ngày xưa, nơi này chính là tổng bộ của Bạch Ngọc bang với những dãy kiến trúc trùng trùng điệp điệp, nguy nga tráng lệ, lộ rõ xa hoa…

Nhưng hiện giờ khắp nơi đầy những tiếng la giết rung trời, cảnh tượng máu chảy thành sông!

"Giết! Giết sạch đám trứng mềm này, mỗi cái đầu của đệ tử Bạch Ngọc bang, đều được thưởng 50 lượng bạc trắng!"

Một đám kỵ sĩ mặc hắc y đang xung phong liều chết tại khắp các kiến trúc xung quanh.

Khung cảnh hỗn loạn vô cùng, có người điên cuồng la hét, cũng có người kêu rên thảm thiết.

"Phốc!"

Một đệ tử Bạch Ngọc bang còn trẻ tuổi bị một cây trường mâu bay ngang đến xuyên thủng thân hình…

Cả người hắn kèm theo cây trường mâu nọ đều bị đóng đinh trên vách tường, trong miệng đầy máu, từ đáy mắt lộ rõ vẻ không cam lòng cùng sợ hãi khi phải đối diện với tử vong.

Bạch Ngọc bang và Hắc Kỵ bang đã khai chiến được một hai năm.

Trong khoảng thời gian này, Hắc Kỵ bang không ngừng chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực bản thân.

Dưới sự thống trị của bang chủ Thạch Tử Kiên, tất cả những kẻ ngáng chân đều bị đánh cho tan nát tơi bời, khiến Bạch Ngọc bang luôn ở vào hạ phong, từ từ suy yếu…

Rốt cuộc tại ngày hôm nay, Hắc Kỵ bang đã phát động tổng tiến công Bạch Ngọc bang.

Mấy trăm, tới gần một ngàn kỵ sĩ xung phong liều chết lao đến, sĩ khí ngang trời, đánh cho Bạch Ngọc bang khó có thể thừa nhận nổi, hội bất thành quân (quân lính tan rã, thất bại nặng nề)!

"Thiệu Nhi, mau rời khỏi nơi này! Giữ lại núi xanh lo gì thiếu củi đun. Của cải mấy năm nay vi phụ một mực giữ gìn đều được chuyển đến nơi mà ngươi biết. Nhất định phải Đông Sơn tái khởi (một lần nữa vùng lên)!"

Giờ phút này, bên trong hậu viện tại trụ sở Bạch Ngọc bang, một nam tử mái tóc hoa râm, khí thế không giận tự uy, đang gấp rút thúc giục và dặn dò một thanh niên áo trắng anh tuấn.

Thanh niên áo trắng này đúng là thiếu bang chủ Bạch Thiệu của Bạch Ngọc bang, mà nam tử hơi chút già nua nhưng đầy uy nghiêm này chính là bang chủ Bạch Thiên Hào của Bạch Ngọc bang, một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ lâm Thanh Thủy thành.

"Phụ thân! Phải đi thì cùng nhau đi!" Bạch Thiệu khó nhịn được nước mắt.

"Đừng lề mề nữa, không giống nam nhân! Ta vốn là bang chủ Bạch Ngọc bang, làm sao có thể kẹp đuôi chạy trốn? Có chết ta cũng muốn kéo cẩu tặc Thạch Tử Kiên kia cùng chết! Ngươi đi mau!" Bạch Thiên Hào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ kêu lên.

Hiện giờ đại thế đã mất, Bạch Ngọc bang chắc chắn sẽ trở thành bụi bặm trong lịch sử, nhưng Bạch Thiên Hào hắn tuyệt không nguyện ý tham sống sợ chết, rơi xuống trở thành trò cười cho người dân.

Hắn chết cũng phải chết có tôn nghiêm!

"Phụ thân... Người bảo trọng!" Cuối cùng Bạch Thiệu hung hăng cắn răng một cái, bên tai nghe được tiếng hò hét rung trời, khóe mắt rưng rưng, xoay người tiến vào gian phòng trong hậu viện, nơi đó có một mật đạo (đường hầm bí mật) đi thông tới bên ngoài trụ sở Bạch Ngọc bang.

"Lạch cạch!"

Không bao lâu sau khi Bạch Thiệu rời đi, một thứ gì đó đầm đìa máu tươi từ tường viện bay vào, đập thật mạnh trên mặt đất, quay cuồng vài vòng mới ngừng lại.

Đó là một cái đầu nam nhân, diện mạo dữ tợn, trên mặt đầy máu đen.

"Ngọc Sa!" Khóe miệng Bạch Thiên Hào run rẩy một cái.

Hắn nhận ra đây là đầu của phó bang chủ Ngọc Sa Bạch Ngọc bang.

Cả đối phương cũng đã bỏ mình... Địch nhân giết đến nơi này rồi sao?