Chương 132: Khó Gặp Địch Thủ Xứng Tầm

Đáy lòng Tô Trường Không chợt ngưng lại, chỉ trong nháy mắt, hắn đã phán đoán ra Tào Hoằng này chính là cường giả Thần Dũng cảnh, Đoán Thể đại thành!

Kỳ thật, chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hắc Kỵ bang có thể trở thành một bang hội tác oai tác quái khắp vùng Thanh Thủy thành này trong quãng thời gian dài như vậy, tự nhiên phải có không ít cao thủ võ đạo bên trong.

Lại nói, bang chủ Thạch Tử Kiên của bọn họ vốn có uy danh truyền xa, thì thủ hạ dưới tay như nhị đương gia, tam đương gia đều là cường giả đứng đầu trong khu vực Thanh Thủy thành, cũng không có gì khó hiểu!

Còn chuyện Tào Hoằng, nhị đương gia Hắc Kỵ bang bước vào Thần Dũng cảnh, lại là chuyện của mấy năm về trước!

Đối mặt với cao thủ như Tào Hoằng này, Tô Trường Không cũng không dám sơ suất, hắn lập tức vận chuyển Quy Tức chân khí trong cơ thể, từ trong đan điền lan tràn khắp toàn thân, khiến cho mỗi một khối cơ bắp trên người hắn đều phồng lên, tràn ngập cảm giác lực lượng.

Trong cảm nhận của hắn, hết thảy mọi thứ đều trở nên chậm lại.

Tô Trường Không ngưng tụ khí lực, giẫm chân tại chỗ lấy đà rồi xoay người lại, quyền phải ngang nhiên đánh ra, nghênh đón đòn công kích đến từ phía sau của Tào Hoằng.

"Bành!"

Hai trọng quyền không một chút hoa mỹ, trực tiếp va chạm vào nhau.

Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, chợt bộc phát ra một tiếng bạo liệt tựa như pháo nổ.

Hai luồng lực lượng to lớn không ai nhường ai, kích động kình phong, làm đống lá khô nằm dưới chân hai người lập tức bị thổi bay ra bốn phía.

Trong phạm vi một trượng xung quanh, bỗng trở nên sạch sẽ, không còn gì!

"Đăng đăng đăng!"

Kể cả Tô Trường Không lẫn Tào Hoằng, đều cảm nhận được một luồng lực lượng to lớn từ trên người đối phương truyền lại.

Kết quả là cả hai đều không thể khống chế bản thân, trực tiếp bị lực phản chấn làm lui về phía sau ba bước. Mỗi một bước hạ xuống, bàn chân đều đạp mạnh lên mặt đất, để lại dấu vết rõ ràng.

Không phân cao thấp, sàn sàn như nhau!

"Tào Hoằng này không đơn giản... Đã đạt tới Đoán Thể đại thành, còn kiêm tu nội công." Tô Trường Không thầm nghĩ trong lòng.

Theo tình hình chung, rất nhiều võ giả đều không tu luyện nội công.

Có hai nguyên nhân căn bản để giải thích cho chuyện này.

Thứ nhất, nội công cần thời gian quá dài để tu luyện và tích lũy, mới có thể đạt được thành quả.

Thứ hai, bí tịch nội công quá mức trân quý, người bình thường khó mà đạt được.

Trên thực tế, tình huống của Tào Hoằng này cũng vậy, phải chờ sau khi hắn đạt tới Đoán Thể đại thành, mới khổ tu nội công, khai phá tiềm năng, lòng ôm khát vọng có thể tiến thêm một bước.

"Tiểu tử này còn trẻ tuổi, lại có thể đạt tới một bước này? Dù đưa mắt nhìn khắp cả Mặc Lâm phủ, chỉ sợ cũng được xếp vào hàng ngũ võ giả thiên tài!"

Sau lần va chạm đầu tiên, đã không nhận được kết quả tốt, trong lòng Tào Hoằng càng thêm ngưng trọng.

Tô Trường Không đã vận dụng Quy Tức Súc Cốt từ trước, tuy có thể thay đổi khung xương nhưng vẻ bề ngoài vẫn là hình dáng thanh niên.

Và đó mới là điều khiến Tào Hoằng rung động.

Trên thực tế, dù ở ngoài địa phận Thanh Thủy thành thì người ở độ tuổi này lại có thể đạt tới tu vi kinh khủng như thế, cũng là tồn tại hiếm thấy!

"Hắn... Hắn thật sự là võ giả thần bí giả mạo đệ tử Bạch Ngọc bang, chém giết Thạch Hàn Sơn kia?" Giờ phút này, Ngọc Kiều cũng đang vô cùng rung động nhìn một màn trước mắt.

Đối phương vừa ngạnh kháng chính diện với Tào Hoằng nhưng lại không hề rơi xuống hạ phong… Chỉ qua điểm này thôi, cũng đủ để thấy thanh niên hắc y kia chính là cường giả Thần Dũng cảnh!

Kỳ thực vừa rồi Ngọc Kiều cũng ôm tâm lý liều mạng, vì một đường sinh cơ, mới vạch trần chỗ ẩn thân của Tô Trường Không.

Nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ được, thân phận chân thật của người qua đường này lại chính là võ giả thần bí mà Bạch Ngọc bang vẫn luôn dốc hết sức điều tra!

Hơn nữa, đối phương còn là một cường giả Thần Dũng cảnh, Đoán Thể đại thành, loại cường giả vô cùng ít ỏi trong cả vùng Thanh Thủy thành này!

"Các ngươi đi đối phó nữ nhân kia, cứ trực tiếp giết nàng, không cần nương tay! Còn tiểu tử này, giao cho ta đến đối phó!" Tào Hoằng trầm giọng truyền lệnh.

Trong ánh mắt hắn có ngưng trọng, có hưng phấn, lại có một chút kiến liệp tâm hỉ (thấy điều mình yêu thích, không khỏi động tâm).

Phải biết rằng, ở vùng Thanh Thủy thành này có quá ít những người đạt tới trình độ như hắn.

Đúng là thuận lợi để làm mưa làm gió thật, nhưng cũng tồn tại khuyết điểm là khó gặp gỡ địch thủ xứng tầm.

Lần này, may mắn gặp được cường địch, khiến một võ giả như hắn hưng phấn không thôi, huyết dịch trong cơ thể bắt đầu sôi trào.

"Vâng!" Những võ giả Hắc Kỵ bang còn lại nghe vậy, đều nhẹ nhàng thở ra, lớn tiếng đáp lại.

Cũng khó trách bọn họ biểu hiện nhẹ nhõm như thế. Cũng bởi vì Tô Trường Không quá mức đáng sợ.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã giết chết bốn năm người trong đám bọn họ, hiện giờ có thể đi nơi khác, không cần phải đối phó với võ giả đáng sợ này…

Chính là may mắn của bọn họ.

"Muốn giết ta? Vậy đến thử xem!"