Chương 131: Không Còn Con Đường Nào Khác Để Đi!

Ngay thời khắc đó, một võ giả Hắc Kỵ bang lại trợn tròn con mắt, chỉ thẳng vào Tô Trường Không, mồm miệng có chút lắp bắp, vô cùng kích động hô lên.

Lời này vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tào Hoằng ngây ngẩn cả người, Ngọc Kiều ngây ngẩn cả người, ngay cả bản thân Tô Trường Không cũng ngây ngẩn cả người!

"Ngươi nói cái gì?" Tào Hoằng nhìn về phía võ giả Hắc Kỵ bang kia.

Võ giả hắc y kia chỉ vào Tô Trường Không, kích động nói: "Chính là hắn... Hơn một năm trước, trong trận đại chiến cùng Bạch Ngọc bang, chính hắn đã đánh bại rồi chém đầu thiếu bang chủ! Ta tận mắt nhìn thấy!" Võ giả hắc y thực kích động trả lời.

Lúc trước người này là một trong hơn trăm kỵ sĩ Hắc Kỵ bang đã tham gia vào lần tập kích bất ngờ trụ sở Bạch Ngọc bang hôm ấy.

Đó cũng là lần Tô Trường Không bỗng nhiên nổi tiếng.

Và cũng chính võ giả hắc y này đã chứng kiến tận mắt quá trình Tô Trường Không chém giết Thạch Hàn Sơn.

Hiện giờ dù đã bẵng đi hơn một năm nhưng người này vẫn nhớ như in dung mạo của hắn.

Lại trùng hợp nữa là, vẻ bề ngoài hiện giờ của Tô Trường Không chính là "Văn Thái" đã ra tay vào ngày hôm đó.

Khiến cho võ giả hắc y này có thể nhận ra người trước mắt chính là võ giả trẻ tuổi đã chém giết Thạch Hàn Sơn kia!

Kết quả là, hai dữ kiện đều đầy đủ.

Thứ nhất, kẻ giết Thạch Hàn Sơn kia là một thanh niên võ giả Thần Lực cảnh, người trước mắt cũng là thanh niên võ giả Thần Lực cảnh.

Thứ hai, một trong những người tận mắt chứng kiến sự cố ngày đó, đã khẳng định đối phương là hung thủ.

Cần phải suy đoán nữa ư?

Ngay lập tức, ánh mắt Tào Hoằng trở nên sắc bén, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, gần như gằn từng chữ một: "Ngươi là võ giả đã giết chết chất nhi của ta?"

Những võ giả Hắc Kỵ bang còn lại cũng lập tức lao lên ngăn chặn đường đi của Tô Trường Không.

Trong lòng Tô Trường Không có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không ngờ mình lại bị nhận ra như vậy!

"Haizzz… Đêm nay ta không hề muốn giết người. Vì sao chứ? … Lẽ ra các ngươi đừng nên tự tìm đường chết như vậy!" Tô Trường Không thở dài một tiếng.

Trên mặt hắn lập tức dâng lên một màn sương lạnh.

Dường như trong bóng đêm, đôi con ngươi u ám ấy vừa lóe lên một tia lạnh lùng!

"Chết!"

Một chữ ‘chết’ này vừa bắn ra, đã nổ vang tựa như sấm sét, quanh quẩn bên trong rừng cây tối đen, làm đám lá cây trên cao rùng mình run rẩy.

Phần lớn đám võ giả Hắc Kỵ bang, đều chịu ảnh hưởng của âm thanh này, khiến đầu váng mắt hoa, trước mắt biến thành một màu đen dày đặc.

Võ giả đạt tới Thần Dũng cảnh, tinh thần và thân thể đều được lột xác, đạt tới điểm cực hạn của Đoán Thể.

Hiện giờ một tiếng gầm lên đầy giận dữ, ẩn chứa thần uy kinh người của Tô Trường Không, đã đạt tới trình độ có thể làm kinh sợ tâm thần người bên ngoài khiến bọn họ theo bản năng trở nên run rẩy, không còn ý chí chiến đấu!

"Cẩn thận!" Có võ giả Hắc Kỵ bang kinh hô.

"Tạp tạp!"

Ngay khoảnh khắc khi tiếng sấm rền vẫn còn quẩn quanh không ngớt trong rừng, Tô Trường Không lại chớp thời cơ ra tay trước.

Song chưởng đều hiện, hai võ giả Hắc Kỵ bang vẫn còn quay cuồng choáng váng kia, trực tiếp bị trọng quyền của Tô Trường Không đánh bay ra xa hơn hai mét…

Lồng ngực sụp đổ, máu tươi trộn lẫn với mảnh vụn nội tạng điên cuồng tuôn ra!

Tô Trường Không ngoài ý muốn bị võ giả Hắc Kỵ bang vạch trần thân phận, hắn hiểu tình huống không còn tốt đẹp như mong ước nữa rồi.

Và một khi đã như vậy, chỉ có tiên hạ thủ vi cường, chỉ có điên cuồng chiến một trận, chỉ có ngươi chết ta sống!

Không còn con đường nào khác để đi!

"Giết hắn!"

Đám võ giả Hắc Kỵ bang còn lại kinh sợ đan xen.

Ngay lập tức có mấy người đã rống giận đánh tới, đao kiếm đều xuất hiện, phong tỏa toàn bộ những phương vị có thể tránh né được của Tô Trường Không.

Một đòn hợp kích, thề chém hắn thành vài đoạn!

Ngũ Cầm Hí. Toàn Phi Hạc!

Tô Trường Không lại bình tĩnh đạp xuống một cước, thân thể lượn vòng linh hoạt tựa chim bay, lập tức điều chỉnh vị trí, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây ngay trước lưỡi đao mũi kiếm.

Đao kiếm chỉ chém trúng tàn ảnh của hắn.

"Tạp tạp!"

Tô Trường Không vung song chưởng lên, đơn giản như viên hầu duỗi cánh tay, nhưng chỉ trong chớp mắt, hai ba hảo thủ đã đạt tới Luyện Lực cảnh của Hắc Kỵ bang lại bị một đòn này lướt qua người, gãy xương đứt gân, bay ngược lại!

Chỉ có thể nói là… chênh lệch quá lớn!

Tuy đám võ giả Hắc Kỵ bang kia đều là võ giả Luyện Lực cảnh tinh nhuệ, có thực lực lấy một địch nhiều, nhưng ở trong mắt Tô Trường Không, bọn họ và người bình thường lại chẳng khác gì nhau.

Đều là kẻ yếu, chỉ trúng một kích sẽ trọng thương, mất mạng!

Chỉ trong vòng một lần hô hấp, Tô Trường Không đã giải quyết xong bốn năm người. Chiến lực Thần Dũng cảnh vốn không thể nghi ngờ!

"Thằng nhãi ranh!" Một tiếng rống giận dữ tựa như lôi đình nổ tung, sinh ra chấn động làm màng nhĩ người nghe đau buốt.

Là Tào Hoằng.

Đôi mắt hắn đã trợn trừng lên.

Hắn không ngờ Tô Trường Không sẽ đột nhiên ra tay, nhưng cũng phản ứng lại chỉ trong nháy mắt.

Sau khi hắn gầm lên đầy giận dữ, thân hình khôi ngô lập tức bước ra, một cánh tay đầy cơ bắp thô to bằng bắp đùi của người bình thường, dù dùng mắt thường cũng có thể cảm nhận được nó tràn đầy lực lượng nổ mạnh, lập tức phồng lên, sau đó đánh ra một quyền thẳng tắp hướng về phía sau lưng Tô Trường Không!

Nắm tay còn chưa tới, đã cảm nhận được một loại lực trùng kích nặng nề.

"Thần Dũng cảnh!"