Chương 111: Tri Huyện Thanh Thủy! Có Rảnh Thì Tu Luyện Cho Vui Thôi!

Người thường muốn gặp mặt tri phủ rất khó khăn, nhưng Nghiêm Tùng lại không phải người thường.

Hắn đã gặp mặt Vương Vân không ít lần, lại thêm lúc trước Vương Vân còn nhờ Nghiêm Tùng hỗ trợ giới thiệu cao thủ đứng đầu cho mình.

Bởi vậy, hắn muốn gặp Vương Vân, lại càng dễ dàng hơn.

"Chờ một chút."

Nha dịch nghe được Nghiêm Tùng tự báo thân phận, cũng không dám chậm trễ, lập tức bước vào bên trong thông báo.

Tô Trường Không và Nghiêm Tùng đứng chờ ở cửa một hồi, sau đó không lâu, nha dịch kia đã quay lại, nói với hai người: "Xin theo ta vào bên trong, Vương đại nhân muốn gặp các ngươi."

"Đi thôi."

Sau đó, Nghiêm Tùng và Tô Trường Không, đi theo nha dịch kia, cất bước tiến vào bên trong nha môn tri phủ, xuyên qua tầng tầng thủ vệ, một đường đi tới bên ngoài một gian phòng tĩnh lặng nằm trong hậu viện nha môn.

"Đều vào đi."

Đám người bọn họ tới đây không hề che giấu tiếng bước chân, bởi vậy người trong phòng lập tức phát hiện ra ngay. Cũng cùng lúc đó, bên tai bọn họ vang lên một giọng nói hùng hồn.

Nghiêm Tùng dẫn đầu đẩy cửa bước vào, Tô Trường Không đi theo đằng sau.

Tô Trường Không quan sát một vòng, chỉ thấy bên trong có hai người.

Một người trong đó, đầu đội nón trụ, trên thân mặc giáp, thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, hai mắt hữu thần, tu vi võ đạo tuyệt đối không tầm thường!

Mà người khác, lại là một nam nhân trung niên tuổi chừng năm mươi, mái tóc hoa râm, sở hữu khí chất dáng dấp thư sinh, cực kỳ nhã nhặn, điềm đạm.

Nam nhân trung niên kia chính là Vương Vân tri phủ của Thanh Thủy thành.

"Nghiêm Tùng, ngươi lại có thời gian rảnh đến thăm ta ư? Còn người trẻ tuổi này là…?" Vương Vân nhìn thấy Nghiêm Tùng, lập tức thân thiết cười nói, không hề kiểu cách nhà quan.

Nghiêm Tùng chắp tay, nói với Vương Vân: "Vương tri phủ, lần trước ngài nhờ ta giới thiệu cao thủ võ đạo, ta vẫn luôn ghi nhớ. Nên hôm nay muốn giới thiệu với ngài vị Văn Thái huynh đệ này. Thực lực của hắn mạnh hơn ta nhiều lắm, chắc chắn có thể thỏa mãn yêu cầu của Vương tri phủ."

Lời này vừa nói ra, khiến cho Vương Vân và nam tử cao lớn ăn mặc theo kiểu hộ vệ bên cạnh kia đều sửng sốt.

Cũng không trách đối phương sẽ phản ứng như vậy, kỳ thực cũng vì bề ngoài của Tô Trường Không quá trẻ tuổi.

Kể cả khi Tô Trường Không đã vận dụng Quy Tức Súc Cốt, thay đổi khung xương, khiến cho vẻ ngoài của hắn trở nên già dặn hơn không ít, nhưng vẫn như cũ là gương mặt thanh niên.

Mà bản thân Nghiêm Tùng lại có tiếng tăm không nhỏ trong giới võ lâm Thanh Thủy thành, thực lực bất phàm… Hiện giờ Nghiêm Tùng lại mở miệng nói người trẻ tuổi chưa từng có chút tiếng tăm nào này đang nắm giữ thực lực mạnh mẽ hơn hắn?

Chuyện này hơi chút khó tin!!!

Bởi vậy, tuy Vương Vân biết Nghiêm Tùng không thể chạy cả quãng đường dài như vậy tới đây chỉ để đùa giỡn nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi có chút nghi ngờ.

Giờ phút này, bỗng nhiên nam tử cao lớn đang đứng phía sau Vương Vân lại mở miệng nói: "Xin hỏi Văn tiểu hữu học nghệ ở môn phái nào? Lại khiến vị tróc đao nhân cao ngạo Nghiêm Tùng này cũng thấy mặc cảm?"

Trong lòng Nghiêm Tùng vừa động, hắn cũng vội vàng vểnh tai lắng nghe.

Kỳ thực hắn cũng vô cùng tò mò, không biết Tô Trường Không xuất thân từ môn phái nào.

Lại nói, rõ ràng là hắn đã được chứng kiến Tô Trường Không ra tay, nhưng lại hoàn toàn không nhìn ra lộ tuyến võ công của đối phương.

Tô Trường Không bình tĩnh nói: "Không môn không phái, ngày thường có rảnh thì tu luyện một chút cho vui thôi."

Không trách Tô Trường Không lại ra vẻ cao thâm như vậy.

Thứ nhất, những lời hắn nói chính là sự thật.

Thứ hai, khi đối mặt với Vương Vân có mục đích không biết kia, hắn muốn chiếm cứ thế chủ động.

Bởi vậy, đương nhiên là hắn cần phải duy trì sự bí hiểm và giữ vững hình tượng cao thủ khiến người ta khó có thể dò xét ra.

Nghiêm Tùng nghe xong lại có chút xấu hổ.

Hắn đã được tận mắt trông thấy Tô Trường Không ra tay, hơn ai hết, hắn chính là người hiểu rõ nhất về thực lực sâu không lường được của đối phương, cũng biết bản thân mình theo không kịp.

Nhưng kết quả là gì chứ?

Đối phương vừa nói mình chỉ tu luyện một chút cho vui thôi?

Đúng là người so với người muốn tức chết người mà!

Cùng lúc ấy, nam tử cao lớn kia nhướng mày, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Tô Trường Không có bản lãnh thật sự hay là giả thần giả quỷ.

Chỉ cần thử một lần là biết thôi!

"Tạch!"

Nam tử cao lớn lập tức đặt bàn tay lên chuôi đao bên hông, chuẩn bị rút đao ra tay, thăm dò thực lực của Tô Trường Không một chút.

Nhưng bàn tay của nam tử cao lớn vừa đặt lên chuôi đao, Tô Trường Không lại động, không một chút dấu hiệu, bỗng nhiên hành động.

Chỉ thấy thân hình hắn kéo dài tạo thành tàn ảnh lờ mờ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nam tử cao lớn, một bàn tay trực tiếp đánh xuống bàn tay phải đang nắm chuôi đao của nam tử cao lớn kia!

"Phanh!"

Nam tử cao lớn cảm thấy tay phải của mình như vừa bị một cây chùy nặng ngàn cân đập phải, đau đớn đến tận xương, mà một luồng lực lượng to lớn này còn theo bàn tay của hắn truyền tới tận phối đao bên hông.

"Ca sát!"

Một tiếng giòn tan vang lên, vỏ đao bị dư chấn làm tứ phân ngũ liệt.

Nam tử cao lớn không giữ nổi chuôi đao, thanh trường đao kia lập tức rơi thẳng xuống.

Thân đao bị lực lượng thật lớn nọ tác động vào, lại có cảm giác như nó chính là một cây đinh, bị búa gõ rồi cứng rắn đâm xuống mặt đất sâu tới một hai mét có dư!!!