Lúc trước, sau khi Tô Trường Không chém giết Độ Chân Hắc Liên giáo, cứu Nghiêm Tùng một mạng, hắn đã cẩn thận dặn Nghiêm Tùng về chuyện này rồi.
Bản thân hắn không muốn chọc phải phiền toái, cho nên đối phương không được nói việc này cho bất cứ ai.
Nhưng kết quả là gì?
Là hắn vừa thấy mặt Nghiêm Tùng, đã nghe đối phương nói tri phủ Thanh Thủy thành muốn gặp hắn?
Chuyện này có thể khiến Tô Trường Không không liên tưởng được ư?
Sắc mặt Tô Trường Không lạnh như băng, lập tức khiến Nghiêm Tùng cảm giác được nhiệt độ không khí trong phòng đều giảm xuống, hắn vội vàng giải thích: "Văn huynh đệ, ngươi đừng hiểu lầm, ta chưa nói chuyện của ngươi cho bất luận người nào khác, bao gồm cả Khiết Nhi. Chẳng qua ngươi cũng biết rồi, ta là tróc đao nhân, đoạn thời gian trước có gặp được Vương tri phủ. Hắn tìm ta, muốn ta giới thiệu giúp hắn một vài cao thủ, trong miệng hắn có nhắc tới thù lao hậu đãi, cho nên ta lập tức nghĩ tới Văn huynh. Nhưng ta không hề nhắc tới bất cứ chuyện gì về Văn huynh trước mặt hắn! Ngay cả tên cũng vậy!"
Nghiêm Tùng giải thích mới khiến cảm xúc trong lòng Tô Trường Không hơi hơi dịu đi.
Hắn phản ứng mãnh liệt như vậy cũng đúng thôi, bất cứ ai cũng chán ghét bị người khác phản bội.
Nhưng xem ra… đúng là Nghiêm Tùng này không hề nói chuyện của hắn cho những người khác nghe.
Bỗng nhiên sau đó Tô Trường Không lại không khỏi có chút tò mò.
Vương Vân…
Tô Trường Không chưa từng gặp người này nhưng hắn lại biết Vương Vân chính là tri phủ Thanh Thủy thành, là người đứng đầu Thanh Thủy thành.
Nhưng hiện giờ đối phương lại tìm đến Nghiêm Tùng, muốn Nghiêm Tùng hỗ trợ giới thiệu cường giả võ đạo???
Tô Trường Không hỏi: "Rút cuộc vì sao Vương tri phủ lại muốn tìm cao thủ?"
"Ta cũng không quá rõ ràng... Hôm đó Vương Vân tri phủ đi một mình tới gặp ta, muốn nhờ ta hỗ trợ giới thiệu cao thủ cho hắn. Phỏng chừng là có chút công việc nào đó. Văn huynh đệ muốn đi gặp Vương tri phủ hay không?"
Nghiêm Tùng lắc đầu tỏ vẻ không biết gì hơn.
Tô Trường Không lại suy tư lên.
Phải biết rằng, thực lực bản thân Nghiêm Tùng cực kỳ không tầm thường, nhưng Vương Vân kia lại không trực tiếp sai phái, hay có ý tứ muốn Nghiêm Tùng ra tay… Qua hành động này có thể suy đoán, Vương Vân cảm thấy thực lực của Nghiêm Tùng chưa đạt tiêu chuẩn để làm chuyện đó.
Nói cách khác, người đối phương cần là cao thủ đứng đầu chân chính!
Nghiêm Tùng cũng tự mình hiểu mình, không hề muốn nhúng tay vào chuyện này nhưng hắn lại nghĩ tới Tô Trường Không.
Người này mạnh hơn hắn nhiều lắm, ngay cả cao thủ như Độ Chân cũng có thể thoải mái gạt bỏ…
Bởi vậy Nghiêm Tùng mới nhắn tìm Tô Trường Không và kể lại chuyện này cho đối phương, nếu Tô Trường Không không có hứng thú, coi như thôi.
Tô Trường Không cẩn thận tự hỏi một hồi.
Vương tri phủ này nhờ Nghiêm Tùng hỗ trợ giới thiệu cao thủ, hơn phân nửa là có chuyện cần ủy thác, mà trong miệng đối phương cũng nói sẽ có thù lao cực kỳ hậu đãi!
"Hiện giờ ta đang cần tiền... Không bằng cứ đi gặp Vương tri phủ này trước, coi như hiểu biết một chút rốt cuộc là chuyện gì lại tính."
Sau khi Tô Trường Không suy tư một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định, cứ dứt khoát đi gặp Vương Vân này đã.
Mà hắn làm như vậy cũng có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, gần đây Tô Trường Không đã gần cạn tiền.
Thứ hai hắn rất tò mò về mục đích của Vương tri phủ này.
Nghĩ đến đây, Tô Trường Không ngẩng đầu nói với Nghiêm Tùng: "Ta sẽ đi gặp Vương Vân tri phủ này."
"Được! Hiện giờ sắc trời đã muộn, ngươi cứ nghỉ ngơi ở chỗ này trước, ngày mai chúng ta lại đến Thanh Thủy thành."
Nghiêm Tùng thấy Tô Trường Không nhận lời, cũng cảm thấy vui mừng.
Vì thế Tô Trường Không tạm thời ở lại Thải Tham trấn một đêm.
Vừa bước sang buổi sáng ngày hôm sau, Tô Trường Không và Nghiêm Tùng đã lên đường tới Thanh Thủy thành.
Lại nói, nha môn tri phủ Thanh Thủy thành nằm ở vị trí trung tâm thành, Vương Vân là tri phủ của Thanh Thủy thành, cũng tương đương với chức quan cao nhất vùng Thanh Thủy thành này, những thôn trấn phụ cận nơi đây cũng thuộc quyền quản lý cuả đối phương.
Nhưng thanh danh của vị Vương tri phủ này lại chẳng vang dội cho lắm, thậm chí còn có thể nói là nửa khen nửa chê.
Nói về khen trước vậy, bản thân vị tri phủ này cũng khá thanh liêm, ít nhất là không nghe nói chuyện người này thu nhận hối lộ, thịt cá ( ức hiếp) dân chúng.
Nhưng khen là một chuyện, còn chê lại là một chuyện khác. Bởi vì người này không phải một vị quan tốt.
Từ tình huống vùng Thanh Thủy thành cũng có thể nhìn ra, nơi này nạn trộm cướp hoành hành nghiêm trọng, gần đây lại xuất hiện thêm Hắc Liên giáo tàn sát bừa bãi nhưng vị Vương Vân tri phủ này vẫn không để ý đến chuyện bên ngoài, cứ một mực Lã Vọng buông cần (mặc bên ngoài biến hóa, chỉ làm việc của mình), làm như không thấy.
Ngay cửa nha môn tri phủ, có hai con sư tử bằng đá uy vũ đứng sừng sững hai bên, cũng có trọng binh canh gác, lại thêm một đám nha dịch mặc chế phục, bên hông treo phối đao, thân thể đứng thẳng như tùng bách, thoạt trông cực kỳ uy nghiêm.
Nghiêm Tùng và Tô Trường Không vừa đến, ánh mắt nha dịch ở cửa đã quét tới.
Nghiêm Tùng nhanh chóng lấy ra một tấm lệnh bài, mở miệng nói: "Ta chính là Nghiêm Tùng, có ghi chép trong bảng danh sách tróc đao nhân Thanh Thủy thành. Ta muốn gặp Vương Vân tri phủ, làm phiền đi thông báo một tiếng."