Nam Cung Vân gương mặt hồng hào, trong hơi thở phả ra mùi rượu, thân hình mềm mại đè trên người hắn.
- Để thiếp...bù đắp cho chàng đêm động phòng !
Dù là cố ý dùng rượu nhưng cũng chẳng thể che đi gương mặt xấu hổ của Nam Cung Vân.
Nàng rõ ràng có quyền lựa chọn, nhưng dù là sai, cũng là do nàng chọn, sẽ không như trước đó, thêm một chút nữa, đến phản kháng cũng chẳng còn khả năng.
- Nam Cung Vân, nàng chắc chứ ?
Nam Cung Vân nhìn hắn nghiêm trọng như thế , ít nhiều cũng cảm thấy bản thân mình đã đúng một nửa rồi, liền gật đầu.
Cũng chỉ trong chớp mắt, hai người đã đổi lại vị trí , chàng trên nàng dưới.
- Không oán không hối ?
Nam Cung Vân ánh mắt kiên quyết, khẽ gật :" Không oán không hối"
- Vậy thì nó không cần nữa .
Một luồng linh lực truyền vào trong người nàng, khiến Nam Cung Vân cảm thấy rất tỉnh táo !
Hắn mới lấy một dải lụa mềm mại bao bọc bên ngoài, bế lấy nàng, một luồng sáng chói mắt phát ra , linh khí nồng đậm cũng từ đó trào ra như lũ cuốn ,khiến Nam Cung Vân không khỏi giật mình.
- Đây là...
Nam Cung Vân vẫn còn nheo mắt, chậm rãi quan sát xung quanh không khỏi khiếp sợ.
Một tòa cung điện xa hoa mang kim quang lấp lánh. Ngay cả hòn non bộ trang trí cũng tỏa ra một loại uy áp.
- Nàng sẽ là nữ chủ tương lai của nơi này.
Thiên Phong nhìn Nam Cung Vân ngây ngốc, giống như người rừng mới vào siêu đô thị.
- Ah...không cần...
Nam Cung Vân khẽ lắc đầu, giải thích :" Nơi này quý giá như vậy, thiếp không giữ nổi ah..."
Hắn khẽ cười :" Không sao... "
Đối với nàng mà nói, biết hắn bất phàm, lại đủ cảm giác an toàn, như vậy là được rồi.
Năm thê bảy thiếp, nam sủng, nô lệ,...nàng cũng đã thấy qua , mà hắn càng bất phàm, nàng càng khó giữ, chỉ hi vọng hắn vẫn nhớ tới nàng là đủ rồi.
- Phu nhân, có phải là đến lúc nàng bù đắp cho ta rồi không ?
Tiếng Thiên Phong thì thào bên tai, nàng đang phân tâm bất giác giật mình, e thẹn không nói lên lời.Nàng hiện giờ vô cùng tỉnh táo ah ! Nội tâm rối bời, không biết làm sao mà đối diện !
Một luồng ánh sáng vàng truyền vào trong đầu nàng , Nam Cung Vân vốn đã xấu hổ, lại còn xấu hổ thêm, cố gắng lắm mới ngước mặt đỏ lên nhìn hắn.
- Cũng có loại công pháp như vậy sao !
Nam Cung Vân đánh thùm thụp vào ngực hắn .
- Tiểu phu nhân ...
Nam Cung Vân vừa ngước lên, bờ môi nàng đã chạm lấy bờ môi hắn.
Có Thiên Phong chủ động, nàng cũng có lí do đáp trả, hai mắt nhắm hờ, ngọc thủ ôm lấy cổ hắn.
Một loại cảm giác rất lạ, hai người gần gũi , ấm áp lại không ngừng muốn hòa nhập cùng nhau hơn.
Nội tâm nàng loạn hết cả, để mặc bản thân hành động theo bản năng.
- Ưm...
Nàng đột nhiên giật thót, hai chân kẹp chặt ma thủ nơi khe suối thần bí.
Vừa nhột, vừa ngứa ngáy, cảm giác rất lạ, khí huyết nhộn nhạo , lại như muốn được trêu đùa thêm nữa.
- Ha,...phu nhân, quyến rũ thật đấy !
Hắn thì thào vào tai nàng, hơi nóng phả vào tai, miễn là các bạn đau khổ khiến nàng run run, ngón tay bên trong nàng đùa nghịch càng khiến nàng phát điên rồi.
- Ah...
Bàn tay nàng xoa loạn, tìm thấy bảo vật của nam nhân, nàng không khỏi nổi lên ý nghĩ trả đũa.
Nó ấm nóng, lại như một chuôi kiếm gồ ghề , thi thoảng co giật càng khiến nàng nổi hứng trêu đùa.
- Ưm !
Nam Cung Vân trợn mắt, gò bông đào đột nhiên bị tập kích khiến nàng cứng đờ.
Hắn cảm thấy ngón tay mình cũng bị siết chặt lại, đắc ý, tiếp tục vân vê gò bông đào, bên dưới cũng chẳng bỏ qua đào nguyên ướt át.
Bảo kiếm đã công tới bên ngoài đào nguyên, hắn không vội, dùng nó trêu chọc lại nàng, da thịt chạm nhau khiến nàng càng sôi nóng.
- Phu quân...
Nam Cung Vân hai mắt mê tình nhìn hắn , đến thanh âm cũng câu dẫn hơn mấy phần.
Thiên Phong bóp bờ mông tròn trịa một cái, liền đẩy bảo kiếm tiến công động huyệt, một lần đâm tới cuối cùng.
Nam Cung Vân bấu lấy vai hắn.
Cuối cùng, nàng cũng trở thành một thê tử rồi.
Song Tu Long Phượng Công cũng âm thầm vận chuyển , rất nhanh thôi đã khiến nàng cảm nhận được bên trong mình đang không ngừng biến hóa.
Thiên Phong chậm rãi di chuyển, Nam Cung Vân từ hơi nhăn mày, chuyển rang rên rỉ câu dẫn !
- Ưm...cảm giác thật lạ ah...phu quân...ưm...
Thiên Phong khẽ cười,tốc độ cũng đẩy nhanh lên .
- Ưm...ah...chàng...đừng đâm chỗ đó...ưm...ah...đừng mà...thiếp không chịu được...
Nam Cung Vân rên rỉ uốn éo, thân thể dán lấy người hắn .
Tốc độ ngày càng nhanh, lực cũng thêm mạnh khiến nàng điên mất, tinh thần bay bổng chín tầng trời, không nhịn được nữa, âm huyệt bóp nghẹt bảo kiếm, dâm thủy trộn lẫn tinh dịch ứa ra thành dòng, ướt đẫm đùi thon.
Nàng chưa kịp nghỉ, cảm giác bên dưới lại động, tuy không quá điên cuồng ,may mắn trong giới hạn nàng chịu được , cũng tính là dưỡng sức.
Tuy nhiên, dưỡng sức chẳng bao lâu , hắn lại đưa nàng trở lại trời mây mất rồi.
...
Nam Cung Vân, Hợp Đan Cảnh nhất tầng đã nhảy lên Hợp Đan Cảnh cửu tầng . Còn Thiên Phong, hắn từ chưa có tu vi đã nhảy lên Tứ Đoạn Cảnh.
Cái này hắn cũng chẳng để tâm lắm, tu vi nàng càng cao thì tốc độ thăng tiến của hắn sẽ tăng lên nhanh thôi. Nhưng đã là thê tử của mình, hắn sẽ bồi dưỡng nàng lớn mạnh ổn định chứ chẳng phải chỉ là những con hàng dùng một lần.
- Phu nhân, nàng tỉnh rồi.
Thiên Phong khẽ cười, gương mặt gian manh hiện rõ, Nam Cung Vân đánh vào ngực hắn mấy cái, cười nhẹ ,khẽ gật đầu.
- Hừ, chàng muốn làm chết thiếp à !!!
Nam Cung Vân trợn mắt , nhéo hắn thêm vài cái cho bõ tức, cảm giác eo mình mỏi rời , nghĩ lại cảnh tượng trước đó không khỏi đỏ mặt.
- Ân, chàng lại là Tứ Đoạn Cảnh ?
- Ừm ...
Nam Cung Vân cũng lười thắc mắc, gật gù một hồi liền nói :" Chàng đến Băng Cung với thiếp đi ?"
- Được.
Thiên Phong liền đáp ứng nàng.
Đã có nam nhân, vậy thì nàng cũng muốn dập tắt luôn mọi ý định của những kẻ khác nhắm vào cơ thể mình.
Ôm ấp thêm một hồi, hai người mới quyết định ra ngoài.
" Bảo vệ bọn họ "
" Vâng , thưa chủ nhân "
Hai bóng đen xuất hiện rồi ngay tức khắc tan vào không khí.
Thiên Phong cho nàng một con thú cưỡi...hỏa phượng... Tuy vẫn là giai đoạn con non nhưng nó còn to gấp 5 con voi bình thường.
Hai người cưỡi chim bay về Băng Cung .
Quả nhiên, với sự đầu tư thế này, Nam Cung Vân liền trở thành tâm điểm trong mọi ánh nhìn, kể cả là đại trưởng lão !
- Đệ tử Nam Cung Vân hồi tông .
Nam Cung Vân chắp tay cung kính. Hỏa phượng to lớn bên cạnh liền hóa nhỏ cỡ chim sẻ đậu trên vai nàng, so với Nam Cung Vân, nó là cao ngạo nhìn người xung quanh, cơ mà nhìn sang Thiên Phong thì cho mười cái lá gan cũng không dám.
- Nó là ?
- Nó là thú cưỡi của đệ tử .
- Ừm, Hợp Đan Cảnh cửu tầng ? Xem ra chuyến này ra ngoài ,thu hoạch không ít ! Haha, tốt lắm ! Còn đây là ?
Nam Cung Vân nhìn đại trưởng lão :" Đại trưởng lão, đây là phu quân đệ tử !"
Nam Cung Vân cố ý nói to, rất rõ ràng, nàng đã có nam nhân, dập tắt những suy nghĩ của nam tử đồng môn.
- Haizzz, ngươi còn trẻ, sao lại suy nghĩ nóng vội như vậy ?
Đại trưởng lão lắc đầu ,vuốt vuốt bộ râu bạc, Nam Cung Vân là đệ tử ưu tú nhất của lão, quan tâm nhiều chút vẫn nên.
- Đại trưởng lão, đệ tử đã quyết định.
- Ừm, cũng không phải ta ngăn cản ngươi, haizzz, Lư Trường Khanh có tìm tới ngươi ?
- Ân, có...có chút khó nói...
Đại trưởng lão nhìn nàng , khóe miệng lẩm nhẩm " Chết rồi ?"
Nam Cung Vân khẽ gật đầu.
Đại trưởng lão cũng biết quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp , có những thứ lão không muốn can thiệp, lười can thiệp, nhưng không phải lão không biết. Khó nhất, hai người lại là đồng môn.
- Đại trưởng lão, đệ tử xin tự nguyện chịu phạt !
Nam Cung Vân thẳng thắn nói.
- Không, ngược lại cũng là cách hay, ta sắp xếp chỗ cho các ngươi, tiện tránh đi một hồi phiền phức ! Lư gia kia cũng to, nhưng mà còn chưa đủ !
- Cảm tạ đại trưởng lão !
- Được rồi, sắp xếp một chút đi, ta sẽ cho người thông báo sau.
Đại trưởng lão cũng nhìn qua Thiên Phong mấy lần , không nhìn thấy điểm gì đặc biệt, thế nhưng cũng chính vì không hề thấy một điểm gì đặc biệt, cũng khiến lão để ý.
Hoặc là quá đỗi bình thường, hoặc là bình thường đến bất thường ! Sống trên trăm tuổi, lão chỉ lo những thứ mình không biết, không gì là không thể !