Thiên Phong tắm rửa một hồi, cảm thấy thoải mái liền đi về giường, nhìn thấy thê tử mới cưới kia thật khẽ buồn cười.
- Phu nhân, cưới cũng cưới rồi, ngươi còn định giả bộ đến khi nào nữa ?
Nam Cung Vân chột dạ, nhưng không tin vào mắt mình, hắn rõ ràng tu vi không có,lại càng tự tin khả năng bản thân, giả vờ hỏi lại :" Hửm, giả vờ cái gì ? Ngươi muốn làm gì ?".
Thiên Phong khẽ cười, đi lại gần giường cưới, gương mặt hắn áp sát mặt nàng :" Tất nhiên là động phòng rồi ? "
Nam Cung Vân gương mặt liền đỏ bừng, không tin vào tai mình, lắp bắp đáp lời :" Ngươi...ngươi nói cái gì chứ ?"
Thiên Phong không vội, hắn chủ tu sắc dục đạo, nhưng là vẫn có đầu óc nha.
- Không giấu nữa ... 15 hàng tháng ,có phải trước ngực cảm thấy ngứa ngáy, toàn thân khí huyết nhộn nhạo, tu luyện dậm chân tại chỗ, thậm chí còn tụt lùi, mệt mỏi, cảm thấy rất đau khổ ?
Nàng ngơ người ra, bất giác hỏi lại :" Làm sao ngươi biết ?"
- Ta có thể chữa được.
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng.Nhưng mà còn hơn cả mong đợi của nàng.
- Ngươi thực sự có cách ?
- Với hai điều kiện ?
- Điều kiện gì ?
Nàng khẩn thiết hỏi lại.
- Ngươi, làm thê tử của ta.
Nam Cung Vân ngây người, phá lên cười.
- Chẳng phải bây giờ chúng ta đã là phu thê rồi sao ?
Nàng nói có phần hơi miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn là kiên quyết nhìn hắn.
- Vậy điều kiện thứ hai ?
- Tháo bỏ ngụy trang được rồi ?
Nàng ngây người, khẽ cười, tự mình xé xuống lớp da bồng bềnh ục ịch, để lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, chiếc cổ cao trắng ngần hiện lên tơ máu đáng sợ, chạy xuống nơi ngực.
Thiên Phong không chút do dự, chớp mắt xé rách y phục của nàng, da thịt Nam Cung Vân hiện ra ngay trước mắt hắn.
- Bị kiếm của người ta đánh tới ?
- Ừm...
Nam Cung Vân không nghĩ hắn đoán ra được, nàng gật đầu :" Lơ là phòng bị, xém chút nữa đã chịu vũ nhục rồi ."
Nam Cung Vân uất hận.
- Là đồng môn ?
- Ừm ? Hửm, làm sao cái gì ngươi cũng biết thế ?
Thiên Phong chỉ khẽ cười, đáp :" Phu quân của ngươi mà lại "
Nàng bĩu môi, hừ một tiếng, cảm thấy ngực mình đau nhói, hai bàn tay nắm chặt vai hắn.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nàng cảm thấy cơn đau biến mất, ngoài ra còn thấy rất dễ chịu nữa.
- Xong rồi !
- Xong rồi ?
Nàng còn chưa kịp hiểu, chưa kịp nhìn hắn đã làm gì . Nhưng quả thật, không còn cảm giác bị hành hạ đau đớn, những tia máu trên cổ cũng như chưa từng xuất hiện.
- Ah, ngươi làm gì?
Nàng kêu lên, cả người bất ngờ bị bế lên, y phục bị lột sạch sẽ từ đầu đến chân.
Thiên Phong đặt Nam Cung Vân vào trong bồn dược .
Nàng như người say vậy, nhưng mà là say thuốc, dược liệu liên tục tiến nhập cơ thể, tẩy rửa dư tạp làn da trắng mịn căng phồng, hồng hào hơn hẳn , một con người tươi trẻ tràn ngập sức sống, khác hẳn trạng thái trước đó.
Hắn lại bế nàng ra, khăn lụa quấn lấy thân thể bế trở lại về giường.
Thiên Phong nằm xuống bên cạnh nàng , không chút kiêng kị, vòng tay ôm lấy eo nhỏ, ép nàng sát vào bản thân mình.
- Cảm ơn...
Nàng lí nhí nói, gương mặt như quả cà chua chín đỏ mọng , xấu hổ.
- Là thê tử của ta, không cần cảm ơn.
Nàng ta ngoái lại nhìn hắn , bờ môi hồng chủ động tiến lên tìm tới môi hắn chạm lấy.
Thiên Phong cũng bất ngờ ah.
Cái này thì hắn chưa có kinh nghiệm!
Nam Cung Vân thuận thế, nằm nép vào ngực hắn, bờ mi hạ xuống , lại có thể an tâm ngủ đi.
- ...
Thiên Phong không biết nói gì, ngược lại thỏa mãn chiếm tiện nghi của nàng, thi thoảng Nam Cung Vân rên nhẹ vài tiếng thật mê người, sợ nàng tỉnh giấc, hắn đành dừng lại mà thôi.
" Cuối cùng cũng là thê tử của mình, không vội "
Thiên Phong bình thản suy nghĩ.
Sáng hôm sau,
Thiên Phong cùng Nam Cung Vân đi gặp cha mẹ . Làm hai người kinh ngạc chính là Nam Cung Vân dùng bộ dạng thực sự của nàng đi cùng Thiên Phong hắn, mà trên người nàng, chẳng giống như bị thương?
- Vân Nhi, đây là ?
Mẫu thân nàng kinh ngạc , hai người chạy lại nhìn ngắm con gái, càng vui mừng khi thấy Nam Cung Vân tốt như vậy. Mọi chuyện lại liền dễ dàng giải quyết.
- Ra mắt phụ thân, mẫu thân .
Thiên Phong chắp tay cúi đầu chào hỏi.
- Ah...
Vui quá quên mất, con gái mình mới thành hôn ! Nam Cung Vân đã không sao, hôn lễ thành ra vô ích rồi sao ?
Nam Cung Vân nhìn ra suy nghĩ của hai người, liền nói :" Ân, Thiên Phong, phu quân của con, Thiên Phong, cha mẹ thiếp..."
Nàng áy náy, bệnh là do hắn chữa cho, không thể phủ nhận điều đó.Trong hàm ý, nàng cũng đã chấp nhận hắn rồi.
Cha mẹ nàng lại nhìn hắn hồi lâu, nhưng rồi cũng đành chấp nhận . Con gái chỉ có một ,bọn họ cũng không mong gì sai lầm xảy ra với nàng.
- Nam Cung gia !!! Các ngươi là muốn hủy hoại con gái mình sao ?
Tiếng thét vang trời gầm lên mang theo phẫn nộ.
Một thanh niên và một gã trung niên cưỡi kiếm đứng trên bầu trời nhà Nam Cung,rất là trịch thượng.
- Là hắn ?
Nam Cung Vân ngẩn người,nàng còn chưa kịp nói, hắn vậy mà có thể biết kẻ gây ra vết thương này ?
Thiên Phong đạo phân thân này không biết ,nhưng không có nghĩa là nhưng đạo khác không biết. Chỉ cần chớp mắt liền có thể nhìn thấy nhân quả tương liên với nhau, dễ dàng đoán nhận. Kiếp này của Nam Cung Vân cũng không mấy tốt đẹp, nhưng hắn đã xuất hiện, tất nhiên sẽ thay đổi nó.
- Lư Trường Khanh !
Nam Cung Vân gằn giọng, mười phần không hề ưa thích gì con người này.
Mà Thiên Phong cũng phân vân, không biết có nên trực tiếp chém luôn tên kia không ta ?
Thiên Phong nhếch mép, vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, kéo nàng áp sát ngực mình. Rất là tình tứ !
Quả nhiên, Lư Trường Khanh hai mắt đỏ ngầu ,lập tức lao xuống.
- Lùi lại nửa bước, xoay phải.
Lư Trường Khanh phóng xuống cái ầm , trải thủ như đinh ba ghim trên gạch đá vụn nát.
- Ngươi muốn làm gì ?
Nam Cung Vân nắm tay siết chặt, giống như muốn chém người tới nơi.
Trên ngón áp út nàng xuất hiện một chiếc nhẫn vô cùng tinh xảo .
- Đây là ?
Nam Cung Vân bất ngờ, cảm giác khí lực trên người vô cùng tinh diệu.
Lư Trường Khanh phủi bụi trên người đứng dậy.
- Tất nhiên là đón Vân Nhi về tông rồi ? Các trưởng lão rất nhớ ngươi đó ?
- Hừ, tin ngươi mới lạ !
Nam Cung Vân gằn giọng, một thanh kiếm đen xuất hiện trên tay nàng, lưỡi kiếm sắc bén chém xuống.
Lư Trường Khanh giật thót, nhảy lùi lại, may mắn kịp tránh đi.
- Ngươi vậy mà có thể trị khỏi rồi ?
Lư Trường Khanh cảnh giác nhìn nàng, xoay đầu ra hiệu cho lão già đứng bên trên. Thế nhưng khi hắn vừa chớp mắt, tất cả tối sầm lại.
Lư Trường Khanh gục xuống trước mắt mọi người, mà lão già bên trên kia cũng như diều đứt dây, thân thể nặng nề rơi xuống.
- Chết rồi ?
Nam Cung Vân kinh ngạc, trộm nhìn hắn, Thiên Phong lãnh đạm như không, nàng cũng lười hỏi. Chết rồi cũng tốt.
- Người đâu, dọn dẹp.
Nam Cung Vân ra lệnh, thủ hạ trong phủ liền theo lệnh mà dọn xác.
- Nàng không muốn hỏi gì sao ?
- Không cần.
Nam Cung Vân khẽ cười , ôm lấy cánh tay hắn, dẫn hắn đi dạo quanh Nam Cung phủ.
- Thiếp có thể tin tưởng chàng chứ ?
- Ừm, có thể.
- Như vậy thì không cần phải hỏi nữa rồi.
Thiên Phong hơi ngơ ra. Nữ nhân thật khó hiểu ah.
...
Các cảnh giới từ thấp đến cao : Thập Đoạn Cảnh Giới ( Nhất Đoạn Cảnh - Nhị Đoạn Cảnh - Tam Đoạn Cảnh - Tứ Đoạn Cảnh - Ngũ Đoạn Cảnh - Lục Đoạn Cảnh - Thất Đoạn Cảnh - Bát Đoạn Cảnh - Cửu Đoạn Cảnh - Thập Đoạn Cảnh ) - Hợp Đan Cảnh - Ngưng Thần Cảnh - Hải Vương Cảnh - Địa Vương Cảnh - Thiên Vương Cảnh - Giới Luật Cảnh - Tiên Nhân Cảnh -...(còn nữa )
...