Nguyên khí của Lâm Huyền tụ lại nơi lòng bàn chân, đạp một phát móp ngực Trương Phong, nghiền nát tim hắn.
Trương Phong mở to hai mắt, đến chết hắn vẫn không tin nổi, người hầu quét rác của Tàng Kinh Các cũng dám giết một đệ tử ngoại môn như mình.
Hồ Tông vốn đang đứng bên cạnh gào lên, chợt nhìn thấy Trương Phong bị giết, miệng mở to nhưng lại không thể phát ra một tiếng động nào.
Hắn vô cùng hoảng sợ bò ra phía ngoài, bò được hai bước, cuối cùng không động đậy được nữa.
Lâm Huyền giẫm lên người hắn giống hệt như Thái Sơn đè xuống.
Hồ Tông khóc lóc đầy nước mắt nước mũi, lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Lâm Huyền đại ca... Ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta đi, ta không dám lại tìm ngươi gây phiền phức nữa. Ta trở về sẽ lập tức lấy tiền cho ngươi!"
"Xin ngươi, tha cho ta đi!"
Sắc mặt Lâm Huyền bình tĩnh, hắn đã hiểu thấu đáo võ đạo, nội tâm kiên cố, đã giết chết Trương Phong, sao có thể sinh lòng thương hại đối với Hồ Tông chứ?
"Chết đi!"
Tiếng cầu xin tha thứ của Hồ Tông bỗng chốc không còn vang lên nữa, Tàng Kinh Các trở lại vẻ yên tĩnh lần nữa.
"Bây giờ đang là buổi tối, người không có phận sự bị cấm lại gần Tàng Kinh Các, chắc sẽ không có ai phát hiện ra cảnh tượng này đâu."
"Nhưng mà theo như lời Hồ Tông đã nói, ngoại môn vô cớ có hai đệ tử biến mất, chắc chắn sẽ tra rõ đến cùng, nhất định ta phải tránh thoát khỏi nghi ngờ."
"Trước tiên cứ xử lý xong xuôi thi thể hai người này đã."
Phương pháp xử lý thi thể rất đơn giản, phía hậu viện của Tàng Kinh Các có một ngọn núi đá nhỏ, núi đá không lớn, vài mét vuông, chỉ để làm cảnh.
Lâm Huyền đẩy một tảng đá lớn từ trong núi đá ra, đào một cái hố to dưới tảng đá, chôn vùi thi thể Trương Phong và Hồ Tông sâu xuống đó, sau đó vê tảng đá lớn lại về vị trí ban đầu.
Lâm Huyền làm vô cùng hoàn hảo, không chê vào đâu được, mặc dù có người đi ngang qua nơi này nhưng rất khó nhận ra được mặt đất nằm dưới tảng đá đã bị thay đổi.
Làm xong những việc này, phía chân trời đã le lói ánh sáng, Lâm Huyền đưa ra quyết định.
"Bây giờ ta đã là võ giả, nếu cứ tiếp tục tu luyện ở Tàng Kinh Các thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện."
"Chúng Thần Đỉnh chỉ có bí tịch, tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện của võ giả lại không có, muốn trở nên mạnh hơn thì chắc chắn phải có được tài nguyên tu luyện từ tông môn mới được."
"Đây chính là lúc tham gia khảo hạch của ngoại môn!"
Nghĩ thông suốt chuyện này, Lâm Huyền chủ động tìm tới trưởng lão phụ trách công việc của người hầu của tông môn, không làm người hầu của Tàng Kinh Các nữa.
Lý do rất đơn giản, việc tu luyện của hắn có tiến bộ, đã đạt đến Luyện Thể Cảnh, việc tiếp tục chờ đợi ở Tàng Kinh Các đã không còn thích hợp nữa, muốn đi đến ngoại môn tham gia khảo hạch của tông môn.
Đứng trước mặt trưởng lão, Lâm Huyền vẫn còn hơi lo lắng, hắn cố tình áp chế tu vi xuống còn Luyện Thể tầng một để tránh khiến cho người khác nảy sinh nghi ngờ.
Chuyện khiến Lâm Huyền không ngờ đến được đó là trưởng lão cũng không phát hiện hắn ẩn giấu tu vi, nhanh chóng viết xong chỉ thị viết tay cho hắn.
"Nguyên khí càng thuần khiết thì càng dễ dàng che giấu tu vi."
"Nguyên khí mà ta có được nhờ tu luyện Thần Đạo Công Pháp thuần khiết không một hạt bụi, chỉ cần ta muốn thì không ai có thể nhận ra được tu vi của bản thân ta!"
Thuận lợi từ chức người hầu quét rác, Lâm Huyền đi thẳng đến chỗ ngoại môn.
Càn Long Tông chia làm hai bên nội ngoại, đệ tử Luyện Thể Cảnh tu luyện ở ngoại môn, còn đệ tử Tụ Khí Cảnh tu luyện ở nội môn.
Còn nếu là Hóa Nguyên Cảnh thì đã có tư cách trở thành trưởng lão của Càn Long Tông.
Càn Long Tông nằm ở Càn Châu, một trong tám châu lớn của Thánh Long Đế Quốc, địa phận của Càn Châu rộng bao la, dân số gần một triệu người, gia tộc lớn nhỏ có tên tuổi, có uy tín danh dự không dưới một vạn.
Thân là tông môn đứng đầu Càn Châu, Càn Long Tông vang danh khắp chốn.
Mỗi một gia tộc sẽ luôn nghĩ hết tất cả biện pháp để con em nhà mình gia nhập vào Càn Long Tông, tính đến thời điểm hiện tại, ngoại môn đã có một nghìn tám trăm người, nhưng mỗi ngày đều có con em trẻ tuổi không ngại xa xôi ngàn dặm để đến đây tham gia khảo hạch của ngoại môn.
Nhớ lại ký ức của chính thân thể này, Lâm Huyền không nhịn được mà bùi ngùi mãi thôi.
"Đúng không hổ là thời đại hưng thịnh nhất của võ đạo. Ở kiếp trước của ta, võ giả của ba trăm đại thiên thế giới mới chỉ có mười vạn, vậy mà bây giờ, một môn phái nhỏ không hề thu hút trên Thiên Nguyên đại lục đã có mấy ngàn võ giả!"
Ngoại môn của tông môn, ngày nào cũng có ba mươi chín tên đệ tử đứng đây hộ vệ, yếu nhất là cảnh giới Luyện Thể tầng ba, mạnh nhất là cảnh giới Luyện Thể tầng tám.
Khí thế mà trên người của đám hộ vệ này tản ra khiến Lâm Huyền cảm thấy hưng phấn.
"Không bao lâu nữa, ta cũng có thể mạnh giống như bọn họ, không, còn mạnh hơn cả bọn họ!"
Vừa mới đi ra phía trước, Lâm Huyền đã bị chặn lại.
"Ngươi là ai? Tới đây làm cái gì?"
Lâm Huyền không kiêu ngạo cũng không tự ti, đáp: "Ta vốn là người hầu quét rác của Tàng Kinh Các ở tông môn, trưởng lão đã đồng ý cho ta đến ngoại môn để tham gia khảo hạch, đây là chỉ thị viết tay của trưởng lão."
Sau khi đệ tử hộ vệ kiểm tra chỉ thị viết tay xong, không nhịn được mà chỉ sang bên cạnh: "Qua bên kia xếp hàng, góp đủ một trăm người sẽ có người dẫn ngươi đi khảo hạch."
Lâm Huyền nghiêng người nhìn thoáng qua, cách đó không xa có một nhóm thanh niên có tuổi tác tương tự mình đang xếp hàng chờ.
"Hiểu rồi."
Lâm Huyền quay người đi đến chỗ xếp hàng, chợt nghe thấy hộ vệ vừa nói chuyện với mình phàn nàn với đồng bạn đứng bên cạnh.
"Ngày nào cũng có nhiều phế vật đến tham gia khảo hạch của Càn Long Tông chúng ta như vậy, đúng thật là phiền phức thật mà."
"Đúng đấy, mặc dù chỉ là ngoại môn nhưng cũng không phải Càn Long Tông ta dễ vào như vậy, mỗi ngày có hơn trăm người tới tham gia khảo hạch, nhưng số người thông qua vô cùng thưa thớt, có khi mười ngày nửa tháng cũng không thấy một ai thông qua."
Trong lòng Lâm Huyền hơi kinh hãi: "Trăm người lấy một? Xem ra khảo hạch của ngoại môn cũng không đơn giản!"
Hắn đứng trong đội ngũ, quan sát hàng dài xếp rồng rắn trước mặt, rất nhiều thanh niên ăn mặc hoa lệ, nhìn thoáng qua có vẻ là người của những gia tộc phú quý.
Mà con em bần hàn trong đội ngũ đều hơi lớn tuổi.
Lý do rất đơn giản, cảnh giới võ giả càng cao, tài nguyên tu luyện cần thiết sẽ càng nhiều, con em gia đình phú quý không thiếu tài nguyên tu luyện, đương nhiên cảnh giới sẽ tăng lên nhanh chóng.
"Nếu không phải ta có truyền thừa của Chúng Thần Đỉnh, dưới sự không đồng tình của gia tộc mà tự tu luyện từng bước thì có mà ba trăm năm sau mới đạt tới cảnh giới bây giờ."
"Nghe nói người đứng đầu khảo hạch của ngoại môn sẽ có phần thưởng rất phong phú, bây giờ trên người ta không còn đồng nào, cho dù gia nhập ngoại môn cũng sẽ phải đứng dưới vạch xuất phát, nhất định ta phải có được phần thưởng!"
Một canh giờ sau, một ông lão mặc áo trắng, chậm rãi đi về phía hàng dài.
Nhịp thở của Lâm Huyền ngưng lại, nguyên khí trong cơ thể hắn thanh thuần không một hạt bụi, hắn có thể cảm nhận được nhiều chi tiết hơn người khác.
Hắn có thể cảm nhận được, nguyên khí của lão giả này rất hùng hậu, hệt như một dòng sông lớn chảy mênh mông cuồn cuộn.
Chỉ cần mình nhìn chằm chằm vào lão giả là đã có thể cảm nhận được luồng áp lực cực kỳ lớn.
Lão giả cũng phát hiện ra Lâm Huyền đang nhìn mình chằm chằm, sinh lòng hứng thú.
"Dựa vào tu vi Tụ Khí tầng chín của ta, dù không cố ý để lộ khí thế, những thiếu niên khác đến khảo hạch cũng không dám liếc nhìn ta lấy một một cái mà thiếu niên này lại dám thăm dò ta, thú vị!"
Hắn cố ý phóng ra một luồng khí thế, bay thẳng đến chỗ Lâm Huyền!
Lâm Huyền không hề có sự chuẩn bị trước, tránh cũng không thể tránh, hắn vội vàng vận chuyển nguyên khí trong cơ thể bảo vệ quanh thân.
"Hừ!"
Hắn gắng gượng chống đỡ, thân thể chỉ run lên một cái.
Lão giả càng thêm ngạc nhiên: "Mặc dù ta chỉ dùng một thành công lực, nhưng cũng không phải là thứ mà thiếu niên có thể ngăn cản được, nói không chừng khảo hạch ngày hôm nay sẽ có kinh hỉ đây."
Lão giả quản lý khảo hạch không một ngàn thì cũng tám trăm, cũng không phải hiếm hoi lắm mới gặp được thiếu niên thú vị cho nên hắn chỉ âm thầm ghi nhớ tướng mạo của Lâm Huyền, sau đó không còn để tâm nữa.
Ngược lại là Lâm Huyền lại có vô vàn thắc mắc: "Lão già này có bệnh à? Ta không oán không hận gì với hắn, sao tự dưng hắn lại ra tay với ta chứ?"
Lúc này, hắn nhìn thấy thanh niên trước mặt, sắc mặt như tro tàn, tự lẩm bẩm.
"Xong đời rồi... Xong đời rồi... Là do Lộ trưởng lão được mệnh danh là 'Thiết Diện Phán Quan' canh thi, lần này tám phần là không qua được rồi..."