“Rắc rắc!”
Cửa vào Tàng Kinh Các bị cạy mở, chậm rãi đẩy ra, Hồ Tông cẩn thận từng li từng tí bước vào.
Lâm Huyền đã đợi sẵn từ lâu, lắc mình đi tới trước mặt Hồ Tông, siết chặt nắm tay, đấm thẳng vào huyệt Khí Hải nơi bụng Hồ Tông.
Lần đánh nhau trước, Lâm Huyền đã rõ mệnh môn của Hồ Tông như lòng bàn tay, hôm nay ra tay là một kích trí mạng.
“Lâm Huyền!”
Hồ Tông hoảng sợ hét lên, chưa kịp vận chuyển nguyên khí đã bị đánh trúng mệnh môn.
Hôm qua Lâm Huyền không phải là võ giả đã có thể đánh Hồ Tông kêu cha gọi mẹ, hôm nay hắn đã đạt đến Luyện Thể tầng ba, một quyền này gần như muốn mạng của Hồ Tông.
Hồ Tông há hốc miệng, phun máu tươi bay ra ngoài ba thước.
Lâm Huyền đứng ở cửa lớn, ánh trăng ngoài cửa rơi trên người hắn, toát lên vẻ uy vũ không nói nên lời.
Hắn híp mắt, nhìn thanh niên đứng yên trước mặt.
Người này lớn hơn Hồ Tông chừng hai tuổi, đang mặc đồng phục của đệ tử ngoại môn, bên trong treo một thanh loan đao.
Đệ tử ngoại môn Càn Long Tông, Trương Phong.
Trương Phong răn dạy Hồ Tông đang nằm rên đau đớn bên cạnh: “Cả tu vi của địch nhân như thế nào cũng không biết rõ, đồ đần!”
Hắn dò xét Lâm Huyền: “Nô bộc Luyện Thể tầng ba? Lúc nào thì Tàng Kinh Các tàng long ngọa hổ như vậy rồi hả?”
“Ngươi cũng biết hễ có nửa phần tu vi sẽ không được ở lại Tàng Kinh Các lâu dài nhỉ?”
Trong lòng Lâm Huyền rét run, vậy mà kẻ trước mắt lại làm kẻ ác cáo trạng trước.
Dựa theo quy củ của Càn Long Tông, trong Tàng Kinh Các chỉ cho phép nô bộc không có bất cứ tu vi gì ngủ lại quét dọn, không có tu vi sẽ không thể học trộm công pháp và võ kỹ trong Tàng Kinh Các.
Trương Phong muốn áp đảo Lâm Huyền trên khí thế, Lâm Huyền sẽ không để hắn được như ý.
“Trương Phong, dù các trưởng lão có biết được chuyện ta giấu diếm tu vĩ, tối đa cũng chỉ phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.”
“Nhưng ngươi và Hồ Tông lẻn vào Tàng Kinh Các trộm sách ngay trong đêm khi chưa được cho phép, ngươi cũng biết tội sao mà đúng không?”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Trương Phong lập tức thay đổi, kẻ trộm sách, chết!
Hắn biết chuyện này hết đường chối cãi, nếu bị trưởng lão biết rõ, chắc chắn kết cục của hắn và Hồ Tông sẽ thê thảm hơn Lâm Huyền gấp trăm lần!
Hiện tại hắn hận chết Hồ Tông, hắn nhận của Hồ Tông một trăm ngân tệ tới lấy mạng Lâm Huyền. Vốn tưởng chỉ là chuyện dễ dàng, không ngờ Lâm Huyền trong miệng Hồ Tông lại không phải người bình thường không có tu vi!
“Nếu như chúng ta đều có chứng cứ phạm tội của đối phương, không ngại bàn một chút...”
Chưa kịp dứt lời, Trương Phong bất ngờ bùng nổ, bước về phía trước, tay phải nắm chặt chuôi đao bên hông, chém một tia sáng về phía yết hầu của Lâm Huyền.
Khí thế mênh mông bộc phát từ trên người Trương Phong.
Luyện Thể cảnh, tầng bốn!
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, chỉ có người chết mới giữ bí mật!
Lâm Huyền đã nhìn chằm chằm từng động tác của Trương Phong từ lâu, lúc giọng điệu hắn xảy ra thay đổi đã đoán được ý tưởng của Trương Phong.
Trong tay Lâm Huyền không tấc sắt, mặc dù hắn đã Kim Phu Thiết Cốt nhưng cũng không thể đỡ lấy dao sắc bằng tay không.
Khoảng cách giữa hai ngươi chưa đến ba bước chân, gần như thế, Lâm Huyền không thể tránh thoát.
“Nếu đã không tránh được thì không cần tránh!”
“Để ta xem một chút, rốt cuộc nguyên khí rèn luyện từ Thần Đạo Công Pháp mạnh như thế nào!”
Lâm Huyền vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, đánh một quyền về phía cổ tay cầm đao của Trương Phong.
Thấy cảnh này, Trương Phong cười thầm: “Luyện Thể cảnh, mỗi khi lên một tầng đều gia tăng một trăm cân lực lượng.”
“Ta là Luyện Thể tầng bốn, lực lượng chừng bốn trăm cân, một quyền này của Lâm Huyền cùng lắm chỉ ba trăm cân. Dù hắn có đánh trúng ta cũng không thể ngăn cản một đao kia!”
Chỉ trong chốc lát, Lâm Huyền đã nắm lấy cổ tay của Trương Phong.
Trương Phong chỉ cảm thấy có một lực lượng lớn truyền vào cổ tay, vậy mà đao trong tay hắn không thể chém xuống!
Hắn sợ hãi: “Không thể nào!”
Lâm Huyền kém hắn một cảnh giới, sao lại có lực lượng có thể sánh vai với hắn?
Trương Phong chợt nhớ tới bản thân từng nghe trưởng lão ngoại môn nói qua, lực lượng của võ giả ngoại trừ liên quan đến cảnh giới còn có quan hệ với việc nguyên khí trong cơ thể có tinh khiết hay không.
Càng là nguyên khí tinh khiết càng mang lại lực lượng hùng mạnh cho võ giả!
Nếu như nguyên khí trong cơ thể tinh khiết không bị lẫn tạp chất, Luyện Thể tầng ba có được lực lượng năm trăm cân không phải là chuyện không thể.
“Lẽ nào nguyên khí trong cơ thể hắn còn tinh khiết hơn cả mình?”
“Điều này không có khả năng, ta tu luyện công pháp Hoàng Giai cấp hai đấy!”
Trương Phong không đoán sai, Lâm Huyền tu luyện Thần Đạo Công Pháp, tuy phẩm chất chỉ có Hoàng Giai cấp ba nhưng được tạo thành từ cuộc luận đạo của mấy nghìn Đại Đế.
Nguyên khí rèn được từ tu luyện Thần Đạo Công Pháp không có một tia tạp chất!
Ngăn cản một đao của Trương Phong, Lâm Huyền cũng rất ngạc nhiên.
“Ta còn giữ lại ba phần lực đã ngăn cản được một đao toàn lực của Trương Phong, quả nhiên Thần Đạo Công Pháp thật bá đạo!”
“Vốn dĩ ta định mượn Chúng Thần Đỉnh phân tích công pháp, võ kỹ Trương Phong luyện tập. Hiên tại xem ra đã dùng đao mổ trâu giết gà rồi.”
Lâm Huyền dùng một quyền đẩy tay Trương Phong, quyền khác lại đánh về phía ngực hắn.
Trước khi quả đấm của hắn tới, nó ma sát không khí, phá ra tiếng nổ đùng đùng.
“Ầm!”
Lâm Huyền chưa tu luyện võ kỹ, một quyền này không có kết cấu gì nhưng tốc độ cực nhanh, khiến mắt Trương Phong choáng váng.
“Nhanh quá!”
Trương Phong không kịp ngăn cản, chỉ có thể tập trung nguyên khí cả người trước ngực, cứng rắn chống đỡ một quyền của Lâm Huyền.
“Dù nguyên khí của hắn có tinh khiết như thế nào, cuối cùng vẫn thấp hơn ta một cảnh giới, đừng hòng làm ta bị thương!”
Trương Phong tràn đầy tự tin, thậm chí hắn còn nghĩ lúc chống đỡ một quyền này, nhân lúc Lâm Huyền vừa dứt lực cũ, lực mới chưa sinh ra thì chém một đao lấy đầu Lâm Huyền.
Nhưng một khắc sau, hai con ngươi của hắn trợn to, bên trong tràn đầy tơ máu.
“Ầm!”
Nắm đấm của Lâm Huyền nặng nề rơi xuống ngực Trương Phong, ngực hắn lập tức lõm xuống dưới!
“Rắc rắc!”
Tiếng xương nứt vang lên rõ ràng, Trương Phong phun máu tươi đến tận Hồ Tông bên cạnh. Hắn đau đớn nắm cổ mình nhưng lại không phát ra được một tiếng nào.
Lâm Huyền vẫn đứng thẳng đầy kiêu ngạo, hắn nhìn nắm đấm của mình, quay lại chỗ vừa tung ra một quyền kia.”
“Lực lượng sáu trăm cân!”
Thần Đạo Công Pháp rèn luyện ra nguyên khí, mang lại cho Lâm Huyền lực lượng gấp đôi võ giả cùng cảnh giới.
Nếu như Lâm Huyền bổ sung thêm một quyền nữa, Trương Phong đã là người chết rồi.
Đối chiến với cường giả cao hơn mình một cảnh giới còn dễ hơn cả đánh chó.
Lâm Huyền đi tới trước mặt Trương Phong, Trương Phong hoảng sợ bò về phía sau.
“Không được... Giết ta... Không được!”
Trương Phong ngoài mạnh trong yếu gào rú: “Ta là đệ tử ngoại môn, nếu như ngươi giết ta, tông môn tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
“Ồn quá!”
Lâm Huyên giẫm một cước lên vết thương lõm xuống trên ngực Trương Phong, Trương Phong lại phun ra một ngụm máu tươi.
Lâm Huyền không che giấu sát khí của bản thân, nếu không phải hôm nay hắn liên tục đột phá, e rằng hiện tại người chết chính là hắn.
Giết hay không giết? Lâm Huyền lọt vào trong hai câu hỏi khó.
Không giết, Trương Phong rất có thể sẽ giống như Hồ Tông, tìm võ giả mạnh hơn đến báo thù cho mình.
Giết, ngoại môn bất ngờ thiếu đi hai người, chắc chắn tông môn sẽ điều tra nghiêm ngặt, làm sao để vượt qua kiểm tra đây?
Trong đầu Lâm Huyền vang lên lời nói vang vọng khắp chân trời khi Đại Đế luận đạo.
“Võ giả chỉ nghe theo tâm ý, nghịch thiên mà đi, bó tay bó chân thì sao có thể sáng ngang trời đất?”
“Võ giả phải sát phạt quyết đoán, làm việc quyết không bó tay bó chân!”
Lâm Huyền nghĩ thông, nếu hôm nay hắn e ngại tông môn truy xét, không giết hai người Trương Phong và Hồ Tông, sau này trên con đường tu hành, chắc chắn tâm cảnh sẽ không ổn định, khó thể tiến thêm nửa bước tu vi.
“Chết!”