Trong bức thư sư phụ có nhắc đến sự việc làm ông đau lòng nhất là năm đó ông sống cùng nương tử cùng 2 đứa con trai trong phủ đệ tọa lạc ở Lam Tinh thành biến cố bất ngờ đã xảy ra khi ông trở về từ khi vừa giải quyết xong một sự tình ở Bách Linh thành chính mắt ông đã chứng kiến cảnh cảnh ma môn tàn sát hết thảy mọi người trong thành, diều khiến ông căm tức hơn cả đó là cảnh nương tử bị bọn ma môn làm nhục đén chết , hai nhi tử của ông thì hoảng sợ khóc lóc, gọi cha lúc đó ông cũng chẳng biết phải làm sao chỉ cắn răng nhìn chứng 1 đao chém đầu hai đứa con. Kể từ đó ông vô cùng căm ghét bọn ma tu hễ gặp chúng là ông chém chết ngay, trong một ông bắt gặp truy sát vài tên ma tu của Cổ Tộc đang giết người luyện như mọi lần ông vác đao lao vào chém mấy tên kia, ngờ đâu đay chỉ là mồi nhử ông sập bẫy, mấy tên kia chạy vào một khóc khuất lập tức có cao thủ Cổ Tộc đánh lén hạ Phệ Tâm cỏ lên ông đọc đến đây khiến cậu cũng cảm thấy vô cùng phẫn nộ với hành động của lũ ma ma môn.
Bức thư sư phụ để lại cậu đã xem xong, tao ngộ sư phụ năm đó cậu gặp phải cũng nắm được đại khái, duy chỉ đến đoạn phu thê kia kia xảo hợp đó là phần dó đã không nhìn rõ nữa bởi chữ đã bị huyết dịch xóa gần hết duy nhất còn nhìn được đó là một chữ ‘ phong ‘ khiến cậu trầm tư suy nghĩ mãi không ra.
Đương lúc suy nghĩ cậu vô tình đụng phải thi hài của sư phụ, khiến nó đổ xuống đất phát ra tiếng động lớn khiến cậu thoát ra khỏi luồng suy nghĩ. Lúc này cậu mới nhớ ra mình cần phải an táng cho sư phụ đã. Trước hết, cậu lấy trong ngực áo một xấp giấy vẽ phù trong người ra, cắn đầu ngón tay lấy máu làm mực nhanh chóng vẽ một tờ Hỏa cầu phù, đem thi thể sư phụ thiêu thành tro cốt. Sau đó cậu tìm một bộ quần của sư phụ rồ mới ngồi xuống đem tro cốt của sư phụ gói xếp lại một cách cẩn thận đem ra sau vườn chôn cất cẩn thận lấy một tấm khối đá to đặt lên làm bia trên có viết : Mộ phần Huyền Cơ đạo nhân.
An táng sư phụ xong cũng đã quá nửa giờ Dậu, trăng cũng đã tỏ
Cái bụng réo lên một tràng rất to lúc này cậu ta mải suy nghĩ từ trưa đến giờ mới nhận ra mình vẫn chưa có cái gì bỏ bụng. Ngay lập tức, cậu bèn chạy xuống bếp xem còn gì ăn không, chợt nhận ra mỗi lần vào ngày đi hái trà về sư phụ đều chuẩn bị thức ăn nhưng hôm nay sư phụ đã qua đời căn bếp giờ lạnh ngắt. Sự lạnh ngắt ấy khiến nỗi buồn trong cậu bộc phát, bao nhiêu kỉ niệm khi sống cùng sư phụ lúc này mới ùa về làm cậu bật khóc nức nở một hồi.
“ Đây không phải lúc đau buồn, chắc sư phụ không muốn thấy ta khóc lóc như vậy, trước tiên ta đi kiếm chút đồ ăn đã. “
Cậu tự trấn tĩnh bản thân sau đó rảo bước ra cửa.
Đường phố trong thôn về đêm không được nhộn nhíp nhưng cũng không thiếu những chỗ vui chơi. Một góc ít
người qua lại trong thôn, một gánh hàng rong ít khách, người bán là Lý thúc đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài bất chợt thấy một thanh niên tướng mạo bình thường đang bước tới bèn hô to :
“ Khách quan xin dừng bước, gánh của chúng tôi có Hủ tiếu, bánh bao, xá xíu … “
“ Cho ta hai chiếc bánh bao” Người thanh niên không đợi vị Lý thúc rao hết câu, đã cướp lời.
“ Của khách quan năm xu, chẳng biết ngài còn muốn dùng thêm món nào không ? “
Lý thúc vừa trả lời vừa đem hai chiếc bánh bao đưa qua cho thanh niên nọ.
“ Không.” Người thanh niên đáp cụt lủn sau đó đưa tiền cho Lý thúc rồi quay người bỏ đi.
Người thanh niên nọ đúng là Đế Hải lúc này đang ăn ngấu nghiến, chưa đầy 1 khắc hai chiếc bánh bao đã không cánh mà bay. Sau khi giải quyết xong cơn đói, cậu bèn đi đến bên bờ sông Tử Hà nơi mà sư phụ thường dẫn cậu ra ngắm sao.
Cậu đặt lưng nằm trên một phiến đá ven bờ sông, ngửa mặt nhìn những vì sao đang tỏa sáng, dường như khi thấy các vì sao cậu lại nhìn thấy nụ cười của sư phụ không gian xung quanh đột nhiên im lặng một cách lạ thường những tiếng nô đùa của cậu lúc nhỏ cùng su phụ hiện ra trước mắt làm cậu chìm đắm trong thế giới hồi tưởng,
bất giác nước mắt tuôn rơi lúc nào không hay, cậu mơ màng rồi ngủ thiếp đi.
Mặt trời đã lên cao
Một tia nắng sáng chói, rọi thẳng vào măt khiến cậu bừng tỉnh, mất một lúc định thần cậu mới nhớ ra đêm qua mình đã tới đây ngắm sao nhưng do quá mệt mỏi nên ngủ quên mất.
“ Cũng nên quay về thôi “
Cậu tự nói với bản thân rồi đi thẳng về nhà.
Vừa vào nhà cậu thấy khung cảnh bên trong tan hoang, toàn bộ đồ đạc trong nhà đã bị đập phá, quần áo bị lục tung cả lên. Chứng kiến khung cảnh này dù người có bình tĩnh đến đâu cũng không thể chiu nổi sự đả kích này, phải chịu hai sự đả kích liên tiếp, cậu nộ khí toàn bộc phát, rồi phóng thẳng ra nơi sau vườn nơi cậu đặt mộ phần của sư phụ, thấy nơi đấy cũng bị lật tung lên còn hài cốt của sư phụ đã biến mất lúc
này cậu thực sự mất đi lý trí mà hét lên một tiếng tê tâm liệt phế “ Ta với Cổ tộc thề không chết không thôi “
“ Đồ nhi bất hiếu, đồ nhi bất hiếu đã không làm tròn phận sự. “ nói đoạn cậu quỳ xuống khóc rống lên,
dập đầu liên tục đến lúc ngất đi mới thôi.
Một lần nữa tỉnh lại, Đế Hải lúc này đã bình tâm, gương mặt đăm chiêu đang suy nghĩ cái gì đó mặc
cho máu trên mặt vẫn không ngừng rỏ xuống. Không biết qua bao lâu, Đế Hải mới đứng dậy dường như đã
nghĩ thấu đáo mọi viếc, sau đó đặt lại bia mộ của sư phụ ngay ngắn, rồi khom người xuống nói lời từ biệt.
“ Đồ nhi nhất định sẽ báo thù cho người ! “ nói xong quay người đi vào trong nhà.
Đế Hải đã biết nơi này nhất định có ẳn tình không nên ở lâu, bèn nhanh chóng nhặt lấy vài bộ quần áo
đang vương vãi trên đất trong lúc vô tình cậu phát hiện thấy cái ngọc giản hôm qua nằm trong tay sư phụ đang ở một góc phòng. Cậu nghĩ đây là di vật của sư phụ rồi cầm lên bỏ vào ngực áo. Thu xếp xong xuôi cậu đeo tay nải lên, rồi dùng một tấm Hỏa cầu phù hướng phía căn nhà mà đưa qua. Cậu bèn lặng lẽ rời đi bằng hướng tiến vào Vân Tùng sâm lâm, bỏ lại phía sau đó là một ngọn lửa lớn đang nuốt chửng căn nhà.
-----------HẾT CHƯƠNG 2----------