Chương 1: Xuống núi (1)

Thiên Huyễn đại lục một trong những đại lục cổ lão tồn tại nhiều bí ẩn và những đoạn lịch sử đứt gãy của nền văn minh thượng cổ.

Trên đại lục này, tồn tại một nhóm người bẩm sinh đã có hiện tượng dị thường, hầu hết người dân nơi đây là những phàm nhân. Những tồn tại đó tự xưng là Tu chân giả có sức mạnh siêu việt phàm nhân. Tu chân giả bọn họ có năng lực như thế bởi vì tiên thiên bọn họ đã có khả năng hấp thụ một loại khí trong thiên địa bọn họ gọi là “ Linh khí’. Linh khí được lưu chuyển trong kì kinh bát mạch tụ lại tại đan điền. Khi tu luyện đến mức tận cùng cơ thể có thể phá toái hư không thành tựu vĩnh hằng. Nhưng xưa nay chưa ai có thể đạt tới Thần cảnh phá toái hư không trong truyền thuyết.

Phân chia cảnh giới thực lực : Luyện thể cảnh –Luyện huyết cảnh–Khiếu huyệt cảnh– Thiên Luân cảnh – Thần cảnh – Thánh Thể.

Việt quốc là một quốc gia nhỏ trong hàng trăm quốc gia tại Thiên Huyễn đại lục linh khí nơi đây cằn cỗi nên thực lực chỉ ở mức trung bình không quá mạnh mẽ. so với Tứ đại thần quốc.

Huyền Cơ đạo nhân là một tán tu, bản lĩnh cao cường, ghét ác như cừu, tu vi đã đến đỉnh Khiếu huyệt cảnh thực lực thâm sâu, từng ngang dọc giang hồ đương thời có xếp vào hạng cao thủ nhất lưu so ra còn kém hơn so với thánh tử của các tông môn lớn tại Việt quốc. Việc một cao thủ đã thành danh lâu năm như lão đột nhiên biến mất khiến giới tu sĩ Việt quốc xôn xao một đoạn thời gian.

Nguyên do lão đột nhiên biến mất ấy là do trong lúc truy sát một đám ma tu bị trúng Phệ Tâm cổ khiến tu vi tụt lùi xuống Khiếu huyệt cảnh sơ kì. Phệ Tâm cổ là một loại cổ thuật bí truyền của Cổ tộc có thể thôn phệ tinh, khí, thần làm hao mòn bản nguyên khiến kí chủ phải chịu dày vò đến chết. Lão lo sợ bị cừu nhân năm xưa trả thù nên lặng lẽ tìm nơi bế quan khôi phục tu vi. Khi lão đến Vân Tùng sâm lâm,  lão gặp một đôi phu thê thân trọng thương nhưng trên tay vẫn còn đang ôm một đứa trẻ tầm 5,6 tuổi đang hôn mê lao về phía lão phía sau còn mấy bóng đen đang truy tới mang theo khí tức cường đại khiến đạo nhân vô cùng kinh hãi.

Đôi phu phụ kia hét lớn về phía lão rồi ném đứa trẻ đang ẵm trong tay về phía lão, khiến lão vô cùng bàng hoàng về sự tình đột ngột đang diễn ra này dù thế nhưng theo bản năng lão vẫn chụp được đứa trẻ. Thấy thế đôi phu thê kia lên tiếng cảm tạ rồi quay ra đối mặt với đám người vừa truy tới đen kịt một mảnh toàn các cao thủ đương thời không thiếu những lão quái vật đã khai mở Thiên Luân.

Lúc này, thân thể người nam tử kia toát ra từng luồng hắc ám khí tức tà dị vô cùng còn người nữ tử lại toát ra luồng khí tức vô cùng thuần khiết hai loại khí tức này bắt đầu dung hợp với nhau tạo thành cỗ khí tức hủy diệt, sau đó họ cùng tung ra một cự thủ mang khí tức hủy diệt về phía đám người kia, bị đánh bất ngờ đám người kia không kịp trở tay toàn quân đa phần bị diệt. Dường như chưởng pháp vừa xuất ra kia đã rút cạn tinh khí của bọn họ, lập tức hai

người thổ ra một ngụm huyết dịch to.

Còn về phần Huyền Cơ đạo thấy tình hình cấp bách nhân lấy ra Phong hành phù đồng thời triển khai độn thuật chạy về phía xa xa. Đến tiều thôn nọ, lúc này lão mới nhìn rõ đứa nhỏ trong tay, thấy trên thân thể nó toát ra luồng khí tức hắc ám đang không ngừng biến hóa thành hình các loài hung thú thượng cổ  đồng thời cũng có luồng khí tức thánh khiết cũng đang biến hóa thành hình các loài thánh thú thượng cổ, hai luồng khí tức đang đối chọi nhau mãnh liệt, nét mặt đứa trẻ lộ rõ sự đau khổ, môi mím chặt đến chảy máu đương lúc đạo nhân đang bối rối, từ phía xa bỗng có hai luồng khí tức suy yếu đến cực điểm bay tới thì ra là đôi phu thê nọ độn tới. Họ bây giờ bây giờ thương đã thêm thương toàn thân đẫm máu.

“ Làm sao các ngươi có thể tìm thấy lão phu ? “ Lão lên tiếng hỏi

Đôi phu thê kia truyền âm  :  “  Trên người nó dấu ấn linh hồn của tại hạ “ rồi chỉ tay về phía đứa bé.

Đôi phu thê suy yếu nhìn qua đứa trẻ tầm 5,6 tuổi đang đau đớn, trong mắt thoáng một tia yêu thương. Thấy vậy lão cũng không hỏi nhiều nữa rồi trao đứa trẻ qua tay vị nữ tử nọ, phu thê bọn họ truyền âm nói lời cảm tạ với đạo nhân. Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng có phần gượng ép , lão bèn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng :

“ Hai vị này không biết gây ra sự tình gì ? Mà lại bị truy sát thành bộ dáng này ? ”

Nữ tử nọ dùng thuật truyền âm kể vắn tắt sự tình của bọn họ cho lão nghe duy chỉ tôn tính đại danh thì không nói, sau đó lấy ra một cái ngọc giản bề ngoài trông vô cùng cổ lão mặt trên có khắc một chữ Phán màu đỏ đưa qua. Lão giả đón lấy. Thấy thế đôi phu thê kia lúc này bắt đầu thi triển ra một loại cấm thuật từng đạo quang mang hắc bạch xuất hiện lúc này hình thành đồ hình kì lạ tạo thành từng vòng xiềng xích khóa chặt cỗ sức mạnh đang hóa thành hình viễn cổ thần thú kia, nó suy yếu rồi biến mất. Lúc này nét thống khổ trên khuôn mặt đứa trẻ đã tan biến, trên trán cò lưu lại vài giọt mồ hôi. Thấy nhi tử đã không có chuyện gì nữa rồi, phu thê bọn họ\lúc này đã là đèn cạn dầu,

toàn thân dường như hóa thành các hạt năng lượng tan dần vào thiên địa, lúc này nam tử nhìn về phía lão giả trăn trối :

“Tại hạ cảm thấy trên người vị tiền bối đây có khí tức của một loại cổ thuật làm áp chế tu vi của người trúng phải, ta có thể dùng nốt một tia thần lực giúp ngài áp chế loại cổ thuật đó nhưng phu thê ta cũng có một điều kiện, không biết ý của các hạ như nào ? "

“Hai vị đã như thế, vậy lão phu đáp ứng ngươi, phiền ngươi giúp lão phu chữa trị “  Đạo nhân đáp.

“Điều kiện của phu thê bọn ta rất đơn giản đó là ngươi hãy thay bọn ta nuôi dưỡng nhi tử “ dứt lời họ bèn điểm ra một chỉ mang theo sinh cơ đánh vào mệnh môn lão,

" Gặp nhau ắt là duyên phận, các ngươi yên tâm đứa nhỏ này lão phu sẽ dốc sức nuôi dạy "

nói đoạn lão khom người hành lễ với phu thê bọn họ.

" Nhi tử bọn ta tên Đế Hải, sau này phải nhờ vào đạo hữu rồi. Đa tạ "

"  Hài tử sau này trưởng thành phụ mẫu không cần con phải hùng bá thiên hạ chỉ cần con có thể phân định được phải trái trong cái thế giới mạnh được yếu thua, bọn ta không mong muốn nhìn thấy nhi tử giết hại người vô tội. Hãy luôn tâm niệm sức mạnh con đang sở hữu dùng để trừ gian diệt bạo. Thời gian bọn ta không còn nhiều. Tạm biệt ! '

sau lời dặn dò cuối cùng, họ quay ra nhìn nhi tử lần cuối, nở ra một nụ cười mãn nguyện bỗng một cơn gió thổi qua bóng hình bọn họ hoàn toàn tan biến vào trời đất.. Nhưng những lời dăn dò ấy dường như vẫn ngân vang trong thiên địa.

Huyền Cơ đạo nhân lúc này cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại đang áp chế Phệ Tâm cổ. Lão vui mừng rồi ôm theo đứa trẻ rời đi.

-----------------------------------------------------------------------

Mười năm sau ,tại một sơn biên biển tiểu thôn vắng vẻ

Huyền Cơ đạo nhân dù được thần lực áp chế nhưng thọ nguyên mỗi năm đều suy giảm chỉ là chậm hơn so với bình thường. Tu chân giả bình thường trúng cổ này nhiều nhất chỉ sống được hơn 1 năm mà thôi. Thế mới thấy tia thần lực của đôi phu thê kia đáng sợ cỡ nào !

Cậu bé năm đó là Đế Hải được Huyền Cơ đạo nhân nhận nuôi đồng thời cũng là đồ đệ của lão. Đế Hải lớn lên tướng mạo bình thường, đôi mắt lúc nào cũng tỏa sáng, dù cố gắng tu luyện như nào nhưng tu vi cậu ta chỉ lại ở Luyện Thể cảnh viên mãn đã 3 năm không thể nào đột phá đến Luyện Huyết cảnh. Lão đạo nhân cũng đã thử nhiều cách kết quả vẫn không đột phá được, lúc này lão lại nhớ đến sự tình huyết mạch bị phong ấn.

Những năm gần đây sức khỏe của sư phụ không được tốt dù cậu hỏi bao nhiêu lần nhưng ông cũng không bao giờ nói về tình trạng sức khỏe của bản thân, lần nào cũng chỉ trả lời qua loa cho có lệ.

Mỗi tháng một lần, Đế Hải đi  hái trà cho sư phụ ở khu rừng gần đó đang bỏ một cây Bạch trà -là loại sư phụ thích uống nhất vào chiếc sọt đeo sau lưng:

“Hôm nay ta thật may mắn hái được nhiều gốc Bạch trà lâu năm, chắc hẳn sư phụ sẽ rất thích. Hả đã quá trưa rồi ta phải mau về thôi”

Cậu tự nói với bản thân, rồi đưa tay quệt mồ hôi trên trán, hướng phía thôn Tứ Mã mà rảo bước đi. Căn nhà mà cậu và sư phụ sống cũng không xa nơi này đi bộ khoảng 1 nén nhang là tới.

Con đường từ rừng về nhà mọi hôm rất quen thuộc hôm nay đột nhiên cậu thấy trong lòng cảm thấy bất an.

“ Không phải sư phụ có chuyện gì xảy ra đấy chứ !”

Cậu nghĩ thầm trong đầu, lập tức hướng về phía nơi ở mà chạy đi.

Trong một căn nhà lá nhỏ ở cuối thôn, Huyền Cơ đạo nhân đang ngồi xếp bằng, gương mặt xám ngoét, khí tức toát ra vô cùng mỏng manh  có thể đứt đoạn bất kì lúc nào.

“ Không ngờ Phệ tâm cổ lại bắt đầu phản phệ, ta sắp không áp chế nổi nữa, đồ nhi mau về nhanh đi “

Lão tự nói với bản thân. Đột nhiên, một trận đau đớn như hàng vạn con dao cùng đâm vào một điểm nổi lên, không nhịn được lão phu ra một ngụm máu màu đen tanh hôi, lão bèn lục trong người lấy ra một bình thuốc trị thương nhanh chóng uống vào. Sắc mặt lão lúc này trông đã khá hơn đôi chút nhưng lão biết bản thân chỉ là hồi quang phản chiếu, bèn lấy trong người ra một tờ giấy nhanh chóng viết vắn tắt sự tình năm đó Phệ tâm cổ lúc này phát tác lão thầm hô không ổn thì trong miệng lão thổ ra một ngụm máu, bắn vào bức thư lão đang viết, thấy thế  lão hiện vẻ vô lực , lão đã chết, mắt vẫn to ánh lên một tia không cam tâm.

Đế Hải đã đi đến cổng thôn Tứ Mã, dự cảm bất an trong lòng khiến cậu phóng như bay về phía cuối thôn khiến người trong thôn cảm thấy có chút không đúng. Mỗi lần đi hái trà về, cậu đều tươi cười lễ phép chào hỏi mọi người, thường thấy ai khó khăn cậu đều nán lại giúp đỡ mọi người cho nên trong thôn ai cũng quý cậu cả.

Về đến nơi ở, một cỗ mùi tanh hôi ập đến làm cậu có chút choáng váng nôn khan một hồi, dự cảm khi nãy càng lúc càng mãnh liệt thôi thúc cậu tiến vào trong. Bước vào cửa, cậu thấy một bóng người ngồi ở bàn trà , cậu lên tiếng gọi sư phụ nhưng không có hồi âm, bước về phía bàn trà, đưa tay khẽ chạm vào vai của bóng người bỗng một miếng thịt rơi ra chỗ vừa chạm tiết ra một thứ dịch thể màu đen bốc mùi tanh hôi, cảm giác có gì không đúng lúc này nhìn qua đây là một thi thể đàn ông liên tưởng đến dự cảm khi nãy cậu lập tức nghĩ ra đây có thể là sư phụ khiến cậu thấy hơi hoang mang.

Trong lòng trăm mối, mất một lúc tĩnh tâm, hít một hơi thật sâu tiến lại quan sát kĩ thi thẻ lần này trong lòng cậu đã có đáp án thi thể kia chính là sư phụ Huyền Cơ đạo nhân của cậu.

Bịch

Cậu thất thần ngã cái phịch xuống đất dường như không tin vào sự thật khốc liệt trước mắt này. Bất chợt cậu nhận thấy trên bàn có một phong thư viết dở và một cái ngọc giản kì lạ được thi thể sư phụ cậu cầm trong tay, Đế Hải tính tình luôn trầm ổn vô cùng, sau khi đã trấn tĩnh lại cậu bèn đi tới cầm bức thư lên xem.