Chương 6: Chương 6: lần đầu gặp Lý Huyên Huyên

Thiên Vũ đáp ứng Lâm Toàn tham gia cuộc tranh tài. Điều này làm rất nhiều người bất ngờ, cũng rất nhiều người lo lắng, và người vui sướng vẫn là nhiều hơn cả. Đặc biệt là sự lo lằng của Dương Dung đã làm Thiên Vũ cảm động tí rớt nước mắt.

Dương Dung mấy ngày này ở nhà lại đặc biệt chiếu cố hai mẹ con Thiên Vũ vô cùng tốt. Hắn cũng vừa mới biết hai mẹ con Thiên Vũ khổ sở ra sao khi hắn không ở nhà. Xì căng đan mới nhất của Lâm gia lại là Lê Phu nhân bị hắn mắng thẳng vào mặt ngay trước thanh thiên bạch nhật, làm cho nàng ta mất hết mặt mũi trước toàn Lâm gia.

“Thằng nhãi này mới mười chín tuổi mà bá gớm” đấy là phản ứng đầu tiên của Thiên Vũ khi biết chuyện này, đồng thời cũng âm thầm cởi mở tấm lòng hơn đối với đại thiếu gia họ Lâm này.

Sau khi làm một vài bài kiểm tra đơn giản, Dương Dung vô cùng bất ngờ khi biết được Thiên Vũ có sức mạnh thần thức thật cường đại, là mầm non cực kì tốt của nhánh Luyện Thần mà hắn đang chủ tu. Hắn liền cho Thiên Vũ một bộ công pháp Luyện Thần không hề tệ, và bỏ ra rất nhiều thời gian chỉ điểm cho Thiên Vũ trong lĩnh vực ma pháp, bí kĩ.

Nhìn Thiên Vũ tiến bộ cực nhanh trong mấy ngày qua làm hắn vừa vui mừng vừa ghen tị, chứ Dương Dung có biết đâu con hàng này trước đó đã được buff kinh thiên động địa rồi...


Ba tháng sau, ngày lễ trưởng thành của các gia tộc được tổ chức. Tại Lôi Vân đài

-Ha Ha, Lâm huynh, chúng ta hai năm rồi mới gặp, nào nào ngồi uống với tiểu đệ mấy chén.

Vừa nói chuyện với Lâm Toàn là Dương Úy, Gia chủ Dương gia Ưng trấn, Dương Úy là một người chủ tu Luyện Cốt, tuy đã có tuổi nhưng gân cốt tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn, da dẻ hồng hào khỏe khoắn không khác gì thanh niên đôi mươi. Ngay khi hai lão gia chủ đang chào hỏi nhau, một đạo hàn quang chợt lóe lên bên cạnh.

-Lâm Huynh, Dương đệ, sao có rượu ngon lại không thấy mời Uy Chung ta vậy. Hahaha

Lại một lão giả tu vi không cạn xuất hiện, Thiên Vũ đứng từ đằng xa chỉ cảm nhận được ba lão bất tử này rất mạnh chứ không thế ước lượng được ba lão mạnh tới đâu, cách biệt tu vi giữa hắn và ba lão già này quá to lớn. Đây có thể là ba hòn núi cao sẽ đè hắn xuống hố sâu, cũng có thể là ba viên đá kê chân to tổ bự giúp hắn một bước lên mây...

Gia chủ ba tộc lớn tại Ưng trấn tề tựu, ba đại tộc này tạo nên một thế chân vạc bền vững phát triển vả quản lí vùng đất này bao năm qua. Khoảng mười lăm phút sau, mới thấy từng vệt sáng một lóe lên rồi những lão gia chủ khác của các tộc phái nhỏ hơn xuất hiện. Gia chủ Lý, Đằng, Cách, Lôi bốn tộc lớn. Đi đầu là Lý gia, Lý Kế Huân, và đi cuối cùng là một nhân vật thần bí mặc áo choàng nâu che phủ toàn bộ cơ thể.

Ba vị Gia chủ đang uống rượu thấy thân ảnh kia liền đình chỉ, Dương Úy chủ tu Luyện cốt, linh mẫn hơn người rất nhiều. Hắn dường như đã thấy được điều gì đó, vội ghé tai thì thầm với hai vị gia chủ còn lại. Hai vị kia sắc mặt hơi ngạc nhiên, trán nhíu lại hình chữ ‘Xuyên’, rồi trầm lặng uống rượu.

Nói thì lâu nhưng thực ra mọi chuyện xảy ra cực kỳ nhanh chóng. Tiệc rượu các gia chủ cũng vơi đi phần nào, Lâm Toàn đứng lên tuyên bố bắt đầu giải thi đấu thiếu niên tài tuấn của các đại gia tộc.

Một chiếc hũ đặt ở giữa, lần lượt 21 thanh niên của bảy gia tộc lên bốc thăm số thứ tự thi đấu. Trong nhóm này đa phần là độ tuổi từ mười tới mười bốn. Chứ bảy tuổi như Thiên Vũ thì khó thấy một ai, tuy nhiên với cái cơ thể dậy thì sớm của hắn, đứng vào hàng trà trộn thì chả có ai nhận ra hắn mới có bảy tuổi cả.

-Đại ca, đại ca áo xanh ơi, giúp ta bốc phiếu được không, ta với không có tới hũ à!

Một bàn tay nhỏ bé bỗng bắt lấy vạt áo Thiên Vũ, hắn liền giật thót người, cô bé này xuất hiện sau hắn từ bao giờ mà hắn không hề cảm nhận được, chả nhẽ thần thức Ma Đạo Sĩ sơ kì chỉ để làm cảnh mà thôi?

Hắn quay lại nhìn lại cô bé, hai mắt hắn ngạc nhiên phát hiện, một cô bé thật là dễ thương. Đôi mắt nàng to và tròn như hai viên bi vậy, chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu cùng với đôi môi mỏng tênh đang vểnh lên cười. Đã vậy nàng ta búi hai quả đào hai bên nhìn như con lật đật vậy. Thiên Vũ ngay lập tức có thể nhận định: "đây chính là mầm mống của một tiểu yêu tinh trong tương lai, thật là dễ thương quá đi!"

Nhìn qua thì nàng chỉ khoảng có sáu, bảy tuổi, cao chưa tới 1m2 nhưng kì lạ là trên lưng nàng ta dắt một chiếc búa cán dài khá to và nặng, đối lập hoàn toàn với cái vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu kia. Chiếc búa đó tỏa ra hắc khí rợn người, viên ngọc ở giữa thỉnh thoảng còn lóe sáng kì bí. Thật đặc sắc nha....

-Đây của em đây, Thiên Vũ chìa ra phong bao đỏ vừa lấy từ chiếc hũ.

-Số một, trận đầu, ui tay đại ca thối quá đi à, bốc ngay trận đầu cho người ta rồi, sau này nhờ huynh bốc phiếu cho ta nữa thì ta là con chó…!

Thiên Vũ ngẩn cả người, có bốc thăm thôi mà gì phải căng thế, còn thề thốt lôi cả "cẩu" huynh ra nữa. Song nói thì nói vậy, sắc mặt cô bé vẫn dửng dưng tươi cười làm Thiên Vũ cũng an tâm phần nào, đây có lẽ là người duy nhất cùng độ tuổi với hắn trong cái nhóm này. À tí quên, hắn bốc phải số mười một. Theo luật, số một sẽ đấu số hai mươi mốt, số hai và số hai mươi… Chính vậy số mười một của hắn được miễn thi đấu trận đầu. “Cũng hên mà, tay có thối lắm đâu” Thiên Vũ lắc đầu tự nghĩ.

-"Trận đầu, Lý Huyên Huyên Lý gia số một và Lôi Vũ Lôi gia số hai mươi mốt." Trọng tài cao giọng tuyên bố.

"Xem cô bé ra sao nào, nhìn phong thái không phải người bình thường, thực lực chắc không hề tầm thường." Thiên Vũ tự đắc nghĩ thầm.

Huyên Huyên ra sân, rút chiếc Búa to phía sau ra, Buồn cười ở chỗ là cán búa dài hơn cơ thể, nên nàng phải cầm ngang búa ra làm mọi người đều phải khổ sở nhịn cười. Nhưng hiếm có ai để ý một điều quan trọng, nàng ta cầm chiếc búa nhẹ nhàng như một món đồ chơi vậy, đây là cô bé bảy tuổi sao???