Chương 5: Chương 5: Lễ trưởng thành

Thiên Vũ càu nhàu thì càu nhàu, nhưng hắn đâu có ngốc, cảnh giới bản thân cả ba thể luyện đều đạt tới cảnh giới viên mãn, chỉ một chút nữa thôi là cả ba thể luyện đều đi ra ba con đường mới hỗ trợ và tương hỗ lẫn nhau. Hay nói cách khác, hiện tại dưới Trúc cơ, Đấu Tướng, Ma Đạo Sĩ, hắn là tồn tại vô địch.

Tuy nhiên, vấn đề hắn lo lắng bây giờ chính là công kích. Nói về phòng thủ và chạy trốn thì hắn xứng đáng với biệt danh rùa đen vô địch rồi, nhưng nói tới công kích thì lại ảo não không thôi.

Hắn lại tìm hiểu cả ba công pháp một lần nữa để có thể thử tìm ra khe hở trong này không, như lấy thịt đè người chẳng hạn, hoặc cho đối thủ đánh tới mỏi tay rồi mình tấn công,… Vô số tối kiến liên tục được hắn đào móc ra, và càng nghĩ hắn lại càng thấy một vấn đề nghiêm trọng hơn.

Đó là hắn mới bảy tuổi một ngày. Không có kinh nhiệm chiến đấu, cơ thể còn chưa phát triển hết, cảnh giới công pháp tuy có cao nhưng thực ra mình chả chiếm được lợi thế gì nếu gặp người tu luyện chính thống. Và quan trọng hơn hết, hắn không có thực chiến rèn luyện như các đệ tử tông môn. Hiện tại hắn phải chui rúc mà tu luyện, sẽ không ai tin một thằng bé bảy tuổi có thể tu luyện tới mức này mà không có gia sư hoặc bảo vật hỗ trợ. Không giải thích được là rất dễ động sát tâm ahhh.

Nếu bây giờ không có đâu hẳn là về sau sẽ không có. Nghĩ lại thì hắn mới bảy tuổi thôi mà, đợi vài năm nữa trưởng thành, cứng cáp rồi sẽ mang mẫu thân rời đi Lâm gia, sống một cuộc sống tư do tự tại...

Xa xa bỗng có một thân hình nhỏ nhắn đang chạy lại chỗ Thiên Vũ tu luyện. Hiện giờ nhờ công pháp Dưỡng Thần kia, thần thức của hắn đã ngang với cảnh giới Ma Đạo Sĩ sơ kì rồi nên cách 30m đã phát hiện chú tiểu thư đồng chạy vội qua mặc dù mắt không nhìn thấy.

-Thiên Vũ, Thiên Vũ, Thiếu gia cho gọi ngươi về. Ngươi có ở đây không trả lời ta?

Tiểu thư đồng sợ hãi không dám tiến vào bụi cây, liền lớn tiếng gọi. Thiên Vũ nghĩ bẩm: “Tính ra thì mặt đen cũng đã mười tám tuổi rồi, ba tháng nữa tổ chức buổi lễ trưởng thành của các gia tộc Ưng trấn này. Nhất định lần này hắn trở về là để tham gia buổi lễ.” Nghĩ xong Thiên Vũ đáp trả tiểu thư đồng:

-Có, có ta đây, đợi chút ta về cùng ngươi.


Sảnh chính Lâm gia, Lâm Dương Dung ngồi chiễm chệ bên cạnh cha hắn, gia chủ Lâm gia – Lâm Toàn. Hiện tại Lâm Dương Dung hắn đã trở thành một thanh niên tuấn mĩ, Khuôn mặt tuy còn chút non nớt của tuổi trẻ nhưng đôi mắt nghiêm nghị kia thì giống cha hắn y như đúc, ngũ quan sắc sảo, trán rộng mày rồng. Hắn chỉ ngồi im lặng thôi mà cũng có một cái uy vô hình tản mát trong đại sảnh. Có vẻ Dương Dung hắn đi học không hề tốn cơm tốn gạo của Lâm gia. Chỉ là không biết cảnh còn tâm người có còn như trước hay không?

Dương Dung hơi nhíu mày, xa xa có hai thân ảnh một thấp một cao đi vội vã về đại sảnh, hai thân ảnh đó chính là Thiên Vũ và thư đồng. Cặp lông mày hắn có chút dãn ra, cặp mắt tỏ rõ sự ngạc nhiên và tán thưởng:

-Hắn lớn thật là nhanh, tính ra có bảy tuổi mà đã cao 1m4, gân cốt cường kiện, dáng đi hữu thần, đặc biệt là cặp mắt sáng ngời kia, nhất định không phải vật trong ao…

Dương Dung quay sang phía Dương Toàn nói nhỏ:

-Phụ thân, đại lễ trưởng thành năm nay, có các thiếu niên trong tộc cùng trổ tài, liệu có thể không cho Thiên Vũ thi đấu được không?

Lâm Toàn nhíu mắt, cặp râu hắn rung rung như đang muốn nói gì đó, nhưng một hồi lâu hắn vẫn chưa hề lên tiếng. Chưa thấy phu thân biểu hiện gì Dương Dung lại quay mặt lại tiếp tục tỏ ra khí thế cọp con của mình. Dương Dung hiện tại đã là Ma Đạo Sư, 19 tuổi Ma Đạo Sư trung, được coi là kì tài trăm năm khó gặp, hắn ngày trước còn đứng top 5 trong phong vân bảng của Học Viện Ma Pháp Trung Lập, nên Dương Dung trở về gia tộc cũng có tiếng nói nhiều hơn trước rất nhiều. Chuẩn mẫu “Con nhà người ta” đây rồi…!!!

-Tiểu nhân Thiên Vũ xin kính chào lão gia, thiếu gia, các vị phu nhân và các vị cung phụng.

-Tốt lắm, không nghĩ vài năm không gặp mà ngươi đã trưởng thành như thế.

“Tốt cái đầu ngươi ý, cách có vài bước chân mà tận mấy năm không gặp, mà ta đây cũng đếch cần gặp ngươi!”, Thiên Vũ âm thầm chửi thề trong lòng.

Lão ngập ngừng một chút rồi lại nói:

-Hiện tại Lâm gia thiếu người, nhị thiếu gia và tam thiếu gia đang ở bên họ hàng xa không kịp về nhà. 3 tháng sau tới lễ trưởng thành của các gia tộc trong phạm vi Ưng Trấn này, dù sao cũng có huyết mạch của Lâm gia trong người ngươi, quy định là vẫn phải hỏi xem ngươi có nguyện ý tham gia tranh tài trong lễ trưởng thành hay không? Ngươi về suy nghĩ kĩ rồi 3 ngày sau báo lại cho ta. Như vậy đi, ngươi lui ra được rồi.

Nội tâm Thiên Vũ đang cực kì khó chịu, vốn Thiên Vũ được Lâm Toàn hỏi là vì nể mặt của Dương Dung kia. Được hỏi là có tôn trọng ý kiến của hắn rồi. Không thì Lâm Toàn hắn chỉ nói một câu thôi, Thiên Vũ hắn mà không nghe là rắc rối to.

"Ân tình này, Thiên Vũ ta sẽ nghi nhớ và báo đáp."Thiên Vũ thầm ghi nhớ rồi gật đầu với Dương Dung, khom người thối lui khỏi đại sảnh…..

Đại hội thi đấu thiếu niên, vốn là một hồi cá lớn nuốt cá bé của các đại gia tộc. Đại hội này không biết từ bao giờ có trò thi đấu giữa các thanh niên tài tuấn, đó chính là để phô bày sức mạnh cũng như sự tranh chấp thứ hạng của các đại gia tộc. Mỗi lần diễn ra lễ trưởng thành, mỗi gia tộc phái ra ba thiếu niên dưới 14 tuổi thi đấu tranh lấy giải quán quân.

Nếu thành viên trong gia tộc đoạt giải nhất thì gia tộc đó sẽ được giải thưởng của tất cả các gia tộc gộp lại, tuy không có chuyện thi đấu chết người nhưng đứt chân đứt tay, phế tu vi thì năm nào cũng xuất hiện không hề ít. Thiên Vũ hắn không có công pháp để tu luyện từ nhỏ nên Dương Dung hắn mới đứng ra cầu tình, Hà Thị đứng trong góc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt căng thẳng nãy giờ dãn ra không ít…