Chiếc lá màu xanh lục tựa như ngọc bích óng ánh, sáng ngời, dưới sự chiếu rọi của mặt trời, chiếc lá kia càng thêm xinh đẹp, tỏa sáng dù có hàng ngàn chiếc lá xung quanh … Không đúng! Phải là tất cả những chiếc lá đang lơ lửng ngoài kia đều tỏa sáng vì ánh sáng sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì, mọi ngóc ngách nơi sa hoa, sầm uất hay thôn làng đơn sơ, đều sẽ luôn có ánh sáng chiếu soi đến.
Rồi khi những chiếc lá rơi xuống đường, nó không còn màu xanh hiền hậu vốn có nữa, chỉ còn một màu máu tươi nhuộm đỏ, ánh nắng vẫn ở đó soi sáng nhân gian, nhưng bản chất là màu sắc của chiếc lá giờ đây đã nhuộm đỏ, dù ánh sáng có mạnh hơn thì cũng chỉ làm ánh đỏ thêm phần độc ác, bi thương.
Cái thị trấn nhỏ đã vốn rất tĩnh lặng, âm trầm ấy, nay lại càng thêm sầu não, tiếng khóc u oán của những người cha, mẹ mất con; con mất nghĩa, mẫu; vợ mất trượng phu hay chồng mất vợ hiền. Một chút ít hơi thở của những sinh linh bé nhỏ, ít ỏi kia nay đã gần như bị tuyệt diệt, thị trấn giờ đây chỉ còn những con đường máu, xác người chất đống, nhà tan cửa nát, sắc trời ảm đạm như đang cảm thông cho số phận của những con người nhỏ bé nơi hồng trần, bi thương đến cùng cực…
“Ngươi là ai?” – Tên chủ soái to con lùi lại 3 bước, nhìn đầu cấp dưới lăn đến mà trừng mắt quát.
Bên ngoài tửu quán, tại đỉnh một mái nhà, một thân ảnh cao gầy màu đỏ thẫm đứng sừng sững ở đó nhìn thẳng xuống. Hắn im lặng không đáp.
Làn sương bay đi, thân ảnh hiện ra càng rõ hơn, người ta chỉ thấy hắn mang dáng vẻ của một người đàn ông, khoác lên mình bộ áo choàng trùm đầu đỏ thẫm dài đến trên mắt cá, hai bên vai nhọn ra tạo cảm giác như đang đối diện một quỷ vương. Bên trong là một bộ đồ màu đỏ theo kiểu phương Tây thời trung cổ, bên hông trái thắt lưng là một túi vải nhỏ, trông giống túi đựng ngân lượng trong các bộ phim cổ trang; phía còn lại là 4 túi da nhỏ có màu khác nhau gồm: xanh dương, đỏ, vàng, xanh lục và nếu để ý kỹ, chúng đều có kích cỡ bằng 1 lá bài. Tuy chi tiết là thế, nhưng không có một ai biết được hắn là nam hay nữ, già hay trẻ vì trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ quỷ trắng phếu như xương. Người ta chỉ thấy được ánh nhìn đỏ ngầu như muốn xé toạc tâm trí đối phương ra trăm mảnh, thật không ngoa khi nói nếu ánh mắt có thể giết người thì đám người trong tửu quán nhỏ bé kia đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Tên chủ soái thấy vậy liền quát:
“Người đâu! Ném rìu cho ta!”
Tên áo choàng đỏ kia không mảy may di chuyển, hẳn chỉ đưa ánh mắt đỏ ngầu của mình khó hiểu hướng về phía người đàn ông tóc trắng kia. Người đàn ông cũng không có động tĩnh gì, vẫn tập trung dùng bữa (Thằng ml này sống để ăn à).
Khi lưỡi rìu kề sát cổ người áo đỏ kia, tên chủ soái cười khoái trá:
“Bớt nhờn với bố mày lại!!”
Hắn còn thầm nghĩ “Tên kia chắc sợ đến mức hết chạy được rồi, hạ hạ hạ”, nghĩ đến đây, hắn cười như vịt đực. Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo làm hắn không thể cười thêm nữa.
Một cơn gió mạnh thổi ngang qua, cả đoàn quân vội vàng lấy tay che đi những mảng cát bụi xoáy về hướng bọn chúng. Sau khi trấn tĩnh, dưới ánh mắt muốn lòi ra như tuột khỏi hốc mắt của đoàn sắt vụn, những chiếc rìu được ném tới đứt thành từng mảnh nhỏ như những lát đậu phụ bị người đầu bếp cắt nát ra.
Quân lính thấy vậy, vội lui lại 5 bước, tên chủ soái la lớn:
“Bọn mày sao vậy, tao bỏ tiền cho bọn mày ăn mặc để bọn mày thế à?”
Tên áo choàng đỏ kia có vẻ không còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó nhấc tay giơ ngón giữa … à nhầm, ngón trỏ và ngón giữa lên trời. Sau một nhịp thở, trước ánh mắt khó hiểu của đám chó Thiết Chiến, hắn vẫy tay về trước. Chỉ nửa nhịp thở tiếp theo, tên chủ soái ngã qụy xuống mặt đất. Bọn lính xung quanh thấy thế xúm lại, rồi bỗng một tên nhỏ con thốt lên:
“Cậu vàng đi rồi ông giáo ơi!”
Tên áo đỏ thấy thế liền nói một tiếng “CÚT”. Tuy ngắn, nhưng âm thanh phát ra như chứa đựng đầy nội lực, cùng vẻ âm hàn lạnh lẽo, làm người ta lạnh cả sống lưng, uy thế lớn mạnh áp xuống đàn kiến phía dưới làm đoàn quân “sắt độ” ngã lăn đùng xuống. Cảm nhận được sự chênh lệch và khí thế tử vong đó, bọn chúng vác xác chủ soái cong chân lên mà chạy.
Có một giọng nói từ xa xăm hỏi đến: “Để bọn chúng đi như vậy liệu có ổn không?”
Giọng nói đó to dần như thể người phát ra âm thanh đang tiến lại gần hơn.
Tên áo choàng đỏ chỉ cười nhẹ nói: “Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con”
Một thân ảnh nhảy đến, chỉ thấy được đó là dáng dấp của một chàng trai trẻ khoảng độ 16, 17 tuổi, dáng người cao thon thả, mái tóc đỏ dài được búi cao theo kiểu đuôi ngựa. Trên người hắn mang một bộ giáp, cùng các phụ kiện như giáp tay, giáp chân trông có vẻ giống các bộ chiến giáp của các Samurai thời xưa, bên trong là bộ đồ màu đen xám che kín cơ thể, bên vai phải là một tấm vải đỏ quấn chéo dọc theo cơ thể, vai trái là nhiều lớp giáp xếp chồng lên nhau và được cố định bằng một trục tròn nằm giữa xương quai xanh và vai. Đương nhiên, hắn cũng đeo chiếc mặt nạ quỷ trắng phếu có hai chiếc sừng cong vút lên, bên hông trái là một thanh Katana Nhật màu đỏ thẫm, bên phải là một bình hồ lô. Nhìn chung tên này mang dáng dấp của một Samurai.
Tên Samurai suy ngẫm:
“Không lẽ ông ta dùng bí kỹ gì mà mình không thể thấy?”
Tên áo choàng đỏ dường như hiểu tâm tư hắn, định giải thích thì người đàn ông đặt chén rượu xuống và khoan thai nói:
“Cái xác của tên mập kia mới là vấn đề!”
“Ngươi nói sao?” – Tên Samurai giật mình.
Người đàn ông tóc trắng trầm ngâm một hồi nói tiếp:
“Với thực lực của vị trên mái nhà không thể có bí kỹ gì có thể triệt hạ hay gây thương tổn đối với tầng lớp cấp trên của Thiết Chiến. Vì vậy phải đủ 2 điều kiện trên mới có thể gây khó khăn cho Thiết Chiến, một là bất ngờ, hai là dùng vũ khí có chức năng tự hủy” (Bom đó má ơi).
Tên Samurai nghe vậy càng rối rắm hơn, hắn gãi mạnh đầu nói:
“Vũ khí tự hủy? Lần đầu ta được nghe thứ này”
Tuy nhiên, tên áo choàng đỏ từ mái nhà đáp xuống đất, hắn như ngoài ý muốn nói:
“Hắn ta nói đúng, tổ chức ta vừa tạo ra một loại đạn có tên Sát Bào Nghịch Liên Hoa, đúng như cái tên, khi đạn trúng vào địch, viên đạn sẽ nổ tứ tán giống như bông sen đang nở, gây sát thương ở cấp tế bào”.
Nói xong, hắn xoay người nói tiếp:
“Nhưng các ngươi chú ý chữ Nghịch, loại đạn này còn có thể nghịch đảo thời gian, chính xác hơn khi từ trường được kích hoạt sẽ hút các mảnh đạn lại với nhau thành hình dạng ban đầu của viên đạn đó và một lần nữa phát nổ với sát thương gấp 10 lần lần nổ đầu tiên”.
“Vậy chỉ cần có tác động vật lý thì từ trường sẽ kích hoạt?” – Người đàn ông tóc trắng suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Hỏi hay! Chỉ cần có vật kim loại hoặc lửa tác động vào một trong các mảnh thì từ trường sẽ kích hoạt. Hay nói cách khác, nếu bọn chúng làm lơ, hỏa thiêu cũng chết, mà nếu khám nghiệm tử thi thì cũng chết, chung quy lại thì dù bọn chúng làm gì thì cũng chết! Ha ha ha” – nói xong tên áo đỏ bật cười lớn.
Hắn lại hỏi tiếp: “Tên gì?”
Người đàn ông đáp 2 chữ: “Lạc Xích”
Tuy nhiên, Lạc Xích nghĩ thầm: “Nếu dùng một lồng chứa có thể nuốt trọn vụ nổ hay vứt xác xuống sông chẳng phải mọi thứ thành công cóc sao?”. Tuy vậy, hắn không nói gì thêm, xoay người ngồi xuống … ăn tiếp.