Tại một thị trấn nhỏ, kiến trúc nơi đây khá là cổ trang, tựa như bối cảnh các bộ phim nổi tiếng như “Anh hùng xạ điêu” “Thần điêu đại hiệp”. Thoạt nhìn thị trấn tuy có kiến trúc khá cũ kỹ nhưng không kém phần sa hoa, ấy vậy mà không có lấy một chục thân ảnh di chuyển trên con đường rộng rãi kia.
Tiếng gió rít keng két, chồng chất, nối tiếp nhau, nghe như một bản nhạc không lời man mác buồn, như càng làm không khí thị trấn nhỏ này thêm phần nặng nề và u uất. Không một ai biết vì sao, một thị trấn mà đáng ra phải nhộn nhịp hơn bao giờ hết, lại âm trầm đến lạnh sống lưng, yên tĩnh đến rợn gai ốc, nó tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ âm thanh của một chiếc lá rơi chạm xuống mặt đường.
Tiếng bước chân đều đặn, khoan thai từ đằng xa tiến đến, hoàn toàn khác biệt với nhịp chân tuy thưa thớt nhưng lại mang một vẻ vội vã như đang trốn chạy thứ gì ở nơi đây. Từng bước chân đi rất đều đặn, tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang sức nặng kinh người; nếu để ý kỹ, có thể thấy rằng chân dẫm tới đâu, mọi hạt bụi dù là nhỏ nhất đều dạt ra hai bên như đang cúi đầu trước một bậc đế vương. Côn trùng bay đến gần cũng chỉ dám nhường đường, chiếc lá đang rơi từ nhánh cây cổ thụ cao tít tắp thấy hắn bước đến thì liền gọi gió kéo mình đi, mặt đường như đường đến ngai vàng, thiên nhiên tựa quần thần, dân, binh, khung cảnh diễn ra như một thước phim về một vị vua đang tiến đến Long Ỷ trước ngàn vạn chúng sinh đang cúi đầu vạn tuế.
“Tiểu nhị, cho một bình Nữ nhi hồng, vài cân cầy tơ luộc”
Cánh cửa quán rượu mở ra, một người đàn ông bước vào. Khuôn mặt trẻ trung như mới 18, 19 tuổi nhưng lại tỏa ra khí độ của một bậc trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất, uy thế ngút trời; sống mũi thẳng tắp, có chút nhô lên, lông mày rậm cùng đôi mắt sâu đen láy, tuy vậy, đôi mắt này lại không mang theo vẻ dữ tợn mà trái lại còn thể hiện lòng nhân ái, ôn hòa nhưng không thiếu vẻ uy quyền, cao cao tại thượng; khuôn mặt phiêu dật, toát lên vẻ phong trần lãng tử, nhớ đến hình tượng Dương Quá trung niên được thủ vai bởi Cổ Thiên Lạc thì quả là như trời với đất. Bên cạnh đó, mái tóc trắng xõa xuống lưng như một thác nước trắng xóa chảy xiết trên tấm lưng rộng như che chắn cả thiên hạ, có một ít mảng vàng tô điểm trên bức tranh màu trắng có chút ánh bạc đó. Không ngoa khi nói, nếu chỉ nhìn phía sau lưng, sẽ còn tưởng đây là một đàn ông trung niên cỡ 50, 60 tuổi, thật không thể tưởng tượng được sự đối lập này. Người đàn ông khoác lên cho mình một chiếc áo choàng nâu sậm bao phủ đến quá đầu gối, lấp ló bên chiếc áo choàng phấp phới trong gió đó là bộ trang phục màu trắng vàng, tuy nhiên nếu nhìn kỹ, tất cả trang phục trên người hắn dường như đã sờn đi theo năm tháng, từng vết khâu vá, lông tơ thừa chĩa ra bên ngoài đều mang lại một cảm giác trải đời đến cùng cực. Hắn khoan thai ngồi xuống, đặt một thanh trụ được quấn quanh bởi một lớp vải trắng tựa vào bàn.
Hắn ngồi đó, nhìn quanh nơi quán rượu này, hắn thầm nghĩ “Chắc hẳn, đây là nơi đông nhất trong thị trấn”. Có vẻ hắn đã đúng, có rất nhiều người dừng chân tại nơi đây, như thể sắp diễn ra tỉ thí võ công, hay đá gà, đại loại vậy.
Trong quán rượu này, tiếng xì xào từ các đạo hữu đang tán gẫu với nhau, hay tiếng bịch bịch của những vị khách đang di chuyển, hay tiếng va chạm của những chén rượu. Nhìn chung không khí, cảnh vật, con người nơi đây như vẽ nên một bức tranh về một tửu quán trong những bộ phim kiếm hiệp, như cảnh hai huynh đệ Kiều – Đoàn tỉ thí tửu lượng, hay như cuộc so tài giữa Giang Nam thất quái cùng Khưu Xử Cơ.
“Của ngài đây, hãy gọi tôi nếu ngài cần dùng gì thêm!”
Sau một hồi chờ đợi, bàn của hắn đã đủ đầy, hắn thở một tiếng và bắt đầu dùng bữa.
Khoảng nửa canh giờ sau, bên ngoài truyền đến tiếng như thể đang có một quân đội nào đó hành quân. Mọi người trong quán rượu dường như sắc mặt ngưng trọng, tái nhợt không còn chút máu, sợ hãi tột độ, tất cả đứng dậy và chạy ra khỏi tửu quán từ cửa sau; họ còn không để tâm cả túi nãi hay hành lý của mình, người thì bỏ cả vợ con, người thì vứt cả binh khí – người bạn đồng hành duy nhất trong giang hồ rộng lớn này, người người xô đẩy nhau mà chạy như một đàn ong vỡ tổ, cảnh tượng khiến lòng người chỉ biết thở dài. Tuy nhiên, người đàn ông kia lại chẳng có một chút mảy may quan tâm, vẫn tiếp tục dùng bữa.
Thấy vậy, tiểu nhị nhanh chóng bước đến bàn hắn, hốt hoảng nói:
“Vị đại gia này, cớ gì lại ngồi đây, mọi người đều đã di tản?”
“Tại sao ta phải chạy?” – Hắn hỏi. Giọng nói phát ra tuy trẻ trung nhưng lại mang vẻ chín chắn và hoàn toàn trái ngược với sự kinh hãi của đám người vừa chạy đi, trong giọng nói của hắn không hề có chút run sợ mà ngược lại còn mang vẻ thách thức.
Tiểu nhị nghe vậy nhìn hắn như thể nhìn thấy một thứ gì đó không phải người, nhưng cũng vội trấn tĩnh bản thân và giải thích:
“Ngài vừa đến đây, hẳn là không biết, nơi đây tuy là đất của vùng Huyễn Hoa nhưng đây lại là nơi mà quân đội không bao giờ để mắt tới, ngoài ra đây cũng là biên giới giữa Huyễn Hoa và Thiết Chiến”
“Thiết Chiến?” – Hắn cẩn thận hỏi.
Tiểu nhị nói tiếp:
“Thiết Chiến mặc dù là đế quốc mới thành lập gần đây, nhưng nhờ uy thế từ Rìu Thạch Sanh nên đã sớm được sánh ngang với 3 quốc gia hàng đầu đại lục bao gồm: Hoàng Kim quốc, Hải Ma quốc, Kỹ Cơ quốc và được xem là quốc gia thứ 4 trong tương lai”
Thấy hắn trầm ngâm, tiểu nhị tiếp lời:
“Mặc dù mới, nhưng với sự hiếu chiến của quốc gia này, đã xâm lấn biết bao nhiêu quốc gia nhỏ và hiện tại đang nhắm tới Huyễn Hoa quốc, và nơi này chính là bước đầu trong việc xâm lược!”
Người đàn ông ôn tồn hỏi:
“Ngươi tên gì?”
“Ta … A Tứ” – tiểu nhị ngờ vực đáp.
“Ta sẽ ghi nhớ, ngươi cùng người nhà mau đi, ta sẽ không sao!” – Hắn hướng ánh mắt đầy sự can trường và chắc nịch, nói.
A Tứ nghe vậy định nói gì đó, nhưng cha hắn – tức chủ của tửu quán này gọi “A Tứ, mày muốn chết đúng không, còn không mau!”.
Tuy A Tứ rất muốn làm gì đó, nhưng lại lực bất tòng tâm, mang theo ánh mắt tràn đầy sự bất lực, hắn xoay người về phía cha chạy đi.
Một lúc sau, cánh cửa tửu quán bị đạp tung ra 2 bên, một đám cầm rìu sắt tiến vào. Người đàn ông vẫn bình tĩnh ngồi đó, tiếp tục dùng bữa. Đám vừa đến từ đầu đến chân đều mang giáp sắt, nhìn nặng nề cực kỳ, không hổ một chữ “Thiết”; ở bên ngoài nhà dân, quầy hàng đều bị phá nát, xác người chất thành đống, máu chảy thành sông, đầu người lăn lóc đầy đường, khung cảnh đầy bi thương, không sai cho một chữ “Chiến”.
Thấy người đàn ông tóc trắng nọ vẫn bình tĩnh uống rượu, tên chủ soái lớn giọng quát:
“Bổn soái đến mà mày còn dám ngồi đây, mà thôi, nếu đã ở lại thì để lại ít ngân lượng hoặc để lại cái đầu!!!”
Nói đến đây, người đàn ông chỉ quay ngang dùng ánh mắt sắt lạnh liếc nhìn tên chủ soái. Chỉ thấy tên chủ soái thân thể cao gần 2m, mặt mũi bặm trợn, râu quai nón chĩa nhọn ra từng đợt như sấm sét, thể hình to con nếu không muốn nói là mập, tuy vậy hắn không hề chậm chạp như vẻ ngoài; nhìn vẻ ngoài tên chủ soái này làm người ta không khỏi nhớ đến Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung.
Người đàn ông đánh giá một lúc thì quay đầu lại tiếp tục dụng bữa, hắn thầm nghĩ “Rìu Thạch Sanh vậy mà rơi vào tay đám mọi rợ này”. Tên chủ soái thấy vậy nhịn không được giơ rìu lên quá đầu định chém ngang cổ người đàn ông. Đến đây, tay người đàn ông không chút chần chừ, vận lực đồng thời siết nắm đấm đang được chiếc áo dài tay màu trắng vàng che đậy vào thanh trụ nọ, định xuất thủ, nhưng bỗng có hai lá bài bay thẳng đến, một lá xước ngang tay đang cầm rìu của tên chủ soái làm hắn la lớn kêu đau, tựa như một con lợn đang bị cắt tiết; một lá ghim vào tường mang theo một chút máu tươi. Sau đó, đầu một tên lính rơi xuống lăn đến chỗ tên chủ soái.
Tên chủ soái đang đau đớn lại nhìn thấy cái đầu binh lính của mình, dùng ánh mắt 7 phần kinh hãi 3 phần tức giận nhìn vào hư không – hướng lá bài bay tới, hắn liền quát:
“Ngươi là ai?”.