Lộ Thắng chậm rãi tới gần đạo quán cách hai mươi bước thì dừng lại, hướng đạo quan nhìn thật kỹ.
Xuyên thấu qua cửa chính sụp đổ nhìn đến, có thể thấy rõ ràng Nhan Khai đang tay cầm kiếm tinh thiết, đánh một đoàn bóng trắng mơ hồ không rõ liên tiếp lui về phía sau.
Nhưng mà thời gian qua một lát, bóng trắng kia bị một kiếm hung hăng điểm trúng, kêu thảm một tiếng, phát ra âm thanh nữ đồng.
Sau đó ngã nhào xuống đất, bỗng nhiên mất tích.
Nhan Khai mặt như màu táo, chậm rãi thu kiếm, nhiệt khí màu trắng chậm rãi bốc hơi trên đỉnh đầu.
Địa khu này tới gần Bắc Băng Dương trời đông giá rét, lại là thâm sơn, hơi a một tiếng đều có khí trắng, chớ nói chi là sau khi tranh đấu kịch liệt như vậy.
Nhan Khai thu kiếm, cũng nhìn thấy đám người Lộ Thắng chạy tới đây.
“Là Lộ gia Thắng công tử dẫn người tới.”
Đoạn Dung Dung trước đó vẫn luôn trốn ở nơi hẻo lánh, lúc này thấy Yêu quỷ bị xử lý, cũng lặng lẽ chui ra.
“Thật là mạo hiểm, Yêu quỷ cho tới bây giờ đều không phải quần thể hành động, không nghĩ tới thế mà gặp được ba đầu Yêu quỷ ở nơi này. Vận khí của chúng ta thật quá kém.” Nàng nhớ tới tình cảnh trước đó một lần, lúc này còn có chút chưa tỉnh hồn.
“Không có việc gì, đã giải quyết hết.” Nhan Khai bình tĩnh nói: “Đi cùng Thắng công tử chào hỏi đi. Địa đạo phía trước đạo quán này, có lẽ có quan hệ với người mất tích.”
“Làm xong việc này, lại có lộ phí đi lại rất lâu.” Đoạn Dung Dung lập tức reo hò một tiếng, vỗ vỗ tro bụi trên người, hướng đám người Lộ Thắng đi đến.
Nhan Khai lắc đầu, mặt lộ vẻ mệt mỏi, có chút bất đắc dĩ đuổi theo.
Trên mặt Lộ Thắng hiện ra tiếu dung, chủ động nghênh đón: “Đạo trưởng…”
Lời vừa ra khỏi miệng thì hắn nghe được tiếng vải rách bị xé.
Phốc!!!
Một đạo bóng trắng theo mặt bên bóng tối bay vụt mà đến, hung hăng nhào về phía Lộ Thắng và bọn thị vệ sau người.
“Không được! Nó muốn phụ thân!!”
Nhan Khai biết Yêu quỷ khó chơi, cùng quỷ vật khác khác biệt, Yêu quỷ có thể phụ thân, một khi phụ thân, rất nhiều thủ đoạn khắc chế quỷ vật của y sẽ không có hiệu quả, chỉ có thể dựa vào cứng đối cứng giải quyết.
Mà Yêu quỷ phụ thân về sau, trong thời gian ngắn sẽ tăng lên các phương diện tố chất của người bị phụ thân trên diện rộng. Một chiêu này cực kỳ biến thái.
Nếu y ở trạng thái hoàn hảo, có lẽ không sợ, nhưng bây giờ Lộ Thắng mang theo nhiều người đến như vậy, đối với yêu quỷ tới nói, những người này chính là từng đối tượng phụ thể tốt nhất.
Những tráng hán khí huyết khỏe mạnh này, vừa vặn cho yêu quỷ cơ hội hoàn mỹ phụ thân.
Hiện tại thể lực y suy kiệt, sắp không chống đỡ được nữa, một khi bị Yêu quỷ phụ thân thành công, tình thế sẽ cực kỳ nguy hiểm.
“Mau tránh ra!!!” Nhan Khai khí huyết quay cuồng, lao nhanh đi qua.
Nhưng tốc độ của y lại nhanh, chung quy vẫn không phải đối thủ của yêu quỷ.
Chỉ thấy vèo một cái, bóng trắng kia nhào về phía Lộ Thắng khí huyết cường thịnh nhất.
Nhan Khai trong lòng kinh hãi, những người khác còn tốt, nếu Lộ Thắng xảy ra chuyện, vậy bọn y thật sự gặp phiền phức lớn ở Cửu Liên thành này rồi.
Mặc dù chỉ một ngày thời gian, nhưng ngắn ngủi trong một ngày, bọn y từ trên xuống dưới, tiếp xúc đến không ít phương diện, đã khắc sâu cảm nhận được, Lộ gia, ở Cửu Liên thành đến cùng là có địa vị gì.
Dưới chân y dẫm lên bộ pháp kỳ dị, tốc độ bạo tăng, cố gắng trước khi bóng trắng nhào vào Lộ Thắng, chặn đứng nó.
Keng!!
Trong chốc lát một đạo bạch quang lóe lên.
Lộ Thắng vừa mở hai mắt. Khí lưu chung quanh toàn thân bỗng nhiên rung động, phát ra tiếng Hổ Khiếu điếc tai.
Tay phải hắn như thiểm điện rút ra trường đao trên lưng, thẳng tắp hướng phía trước phách trảm mà xuống.
Đao quang lấp lánh, truyền ra mãnh hổ hung hãn gào thét.
Ngao!!
Phốc!
Bóng trắng kia như một miếng rẻ, bị một đao chém trúng, chém bay ra ngoài. Lộn vài vòng ở giữa không trung, mời cờ rắc một tiếng biến mất.
Chung quanh an tĩnh lại, Lộ Thắng chậm rãi thu đao.
Cơ bắp quanh người hắn vẫn còn trong trạng thái sung huyết bành trướng, cả người toàn thân tán ra từng tia từng tia khí tức hung hãn, phảng phất một đầu hung thú.
Nhan Khai bỗng nhiên dừng bước, mở to hai mắt, nhìn chỗ Yêu quỷ biến mất, lại nhìn toàn thân Lộ Thắng phồng lên tràn đầy khí huyết, nửa ngày nói không ra lời.
Hai mắt Đoạn Dung Dung sáng lên, đi đến bên cạnh hắn.
“Nhan Khai ca, Thắng công tử, thật ghê gớm…”
Đoạn Dung Dung mới nhập môn đạo này, không rõ ràng hàm nghĩa chân chính của một đao vừa rồi.
Nhưng Nhan Khai lại khác. Y kinh ngạc nhìn Lộ Thắng, thẳng đến đối phương đi đến trước mặt y, còn vẫn như cũ nói không ra lời.
“Đạo tưởng vất vả, nếu không phải Yêu quỷ vừa rồi bị đạo trưởng đánh trọng thương, tại hạ cũng không cách nào một đao giải quyết.” Lộ Thẳng mỉm cười nói.
“…. Thắng công tử… Khách khí.” Nhan Khai lấy lại tinh thần.
“Nói thật, ta đã thấy người trừ linh như ta, cũng đã thấy qua thủ đoạn khác giải quyết Yêu quỷ. Nhưng giống Thắng công tử, thuần túy dùng sức mạnh nội khí hung hãn, có thể giải quyết Yêu quỷ, đây là lần thứ nhất…”
Y nói nói, hồi tưởng lại mình đã nói trước đó, võ công vô dụng đối với Yêu quỷ. Lúc này cũng không khỏi nở nụ cười khổ.
“Ồ?” Lộ Thắng có chút ngoài ý muốn.
Nhan Khai cười khổ, lúc này cũng mất hơi không kiên nhẫn trước đó, mà cẩn thận giải thích:
“Kỳ thật võ công cũng không phải vô dụng, mà chỉ có nội khí có cực kỳ dương cương hoặc tính chất đặc thù, mới có thể thể có chút tổn thương tới Yêu quỷ. Nhưng loại tổn thương này… Làm cái so sánh, nếu như dùng thủ đoạn của chúng ta một phần lực, có thể giết chết một đầu Yêu quỷ. Như vậy nội khí dương tính nhất định phải tốn năm mươi điểm!”
Kiểu nói này, Lộ Thắng hiểu rõ.
Cũng hiểu rõ vì sao Nhan Khai chướng mắt cái gọi là võ công hảo thủ, thật sự chênh lệch hiệu suất quá lớn.
“Nhưng một đao vừa rồi, một mặt là bản thân yêu quỷ đã bị ta đả thương. Một phương diện khác, là nội khí Thắng công tử đánh ra, có một loại thuộc tính có chút khắc chế yêu quỷ. Mới có thể sinh ra hiệu quả một đao mất mạng.” Nhan Khai giải thích nói.
Vu Hán đi theo Lộ Thắng mà đến, còn có thị vệ còn lại trong phủ, đều tận mắt nhìn thấy Lộ Thắng một đao chém trúng bóng trắng phiêu phiêu đãng đãng kia.
Bọn gã còn có chút sợ hãi, dũng khí thoáng cái tăng nhiều.
Lại từng cái từng cái dùng ánh mắt sùng kính nhìn về phía Lộ Thắng.
Mặc dù đạo nhân kia lợi hại, có thể tùy tiện diệt sát những quỷ hồn bóng trắng, nhưng Đại công tử nhà mình cũng không tầm thường.
Vu Hán phía trước còn có e ngại, đặc biệt lúc quỷ vật nhào tới, dọa gã sau lưng xuất mồ hôi lạnh.
Cũng may lúc ấy không kịp phản ứng, còn chất phác đứng tại chỗ, không có xấu mặt.
Nhưng không ít thị vệ sau lưng gã, lúc đấy hơn phân nửa người quay người chạy trốn. Bó đuốc với đao kiếm cũng ném đi.
Lộ Thắng quay đầu liến nhìn đông đảo thị vệ sau lưng, quay đầu nói với Vu Hán: “Ngươi xử lý tình huống nơi này, lục soát xung quanh một chút, xem có những người khác hay không. Đạo trưởng, hiện giờ nơi này sạch sẽ chưa?” Hắn quay lại hỏi Nhan Khai.
Nhan Khai mặt mo đỏ ửng, nhớ tới mình vừa rồi sơ sẩy, dùng sức gật đầu: “Yên tâm, sạch sẽ, vừa rồi chỉ là cá lọt lưới.”
Đoạn Dung Dung mở to mắt ở một bên hiếu kì nhìn chằm chằm Lộ Thắng.
Nhan Khai tiếp tục nói: “Bên trong có địa lao, lúc Chuyên Phong tiểu thư phát hiện chỗ đó, cho rằng bên trong có thể giấu người sống.”
“Chuyên Phong tiểu thư đâu?” Lộ Thắng vừa hỏi thì nhìn thấy Chuyên Phong tiểu thư đi ra từ đạo quán.
“Đi thôi, vào xem một chút.” Lộ Thắng nắm chặt chuôi đao, đi tới cửa lớn đạo quán.
Nhan Khai và Đoạn Dung Dung đuổi theo, mấy bước vượt qua Lộ Thắng, dẫn đường đi vào cửa lớn.
Chỉnh thể đạo quán hiện lên màu vàng xám, tổng cộng ba gian phòng nối liền cùng một chỗ.
Chính giữa đại đường không có cửa lớn, nóc nhà cũng có một cái hố rất lớn, lộ ra cỏ dại và đống đá hỗn loạn bên trong.
Lộ Thắng theo hai người Nhan Khai đi vào đại đường, trên vách tường đối diện cửa lớn được vẽ lên một hình Thái Cực Đồ đen trắng cực lớn. Trước Thái Cực Đồ có đặt một tảng đá tượng thần, chỉ là đầu bị chém một nửa, không biết cung phụng vị đạo quân nào.
Nhan Khai đi đến trước mặt tượng thần, dùng chân vạch một cái trên mặt đất trong bụi cỏ.
Bang boong boong.
Tiếng vang giòn giã ngân lên, mặt đất lộ ra lối vào địa đạo hình vuông rộng lớn. Trong cửa vào mơ hồ còn có thể nghe được tiếng gió vù vù, đứng tại miệng hầm tựa như nghe được có người ở bên trong than khóc, khá rợn người.
Chuyên Phong đứng ở lối vào địa đạo, nàng nói: "Trước kia ta đã từng vào địa đạo này một lần. Bên trong có vài thi thể, cũng có người sống. . ."
Nàng nói đến đây, mặt lộ vẻ khó xử, tựa hồ không biết phải hình dung tình cảnh bên trong như thế nào.
Lộ Thắng nhìn về phía Nhan Khai. Vị đạo trưởng này lại cười khổ lắc đầu: "Nơi này ta đã nghe Chuyên Phong tiểu thư hình dung qua, chỉ ngươi có thể đi vào, yên tâm, bên trong không có tà ma, không có nguy hiểm gì đâu."
Trong lòng Lộ Thắng mơ hồ có loại dự cảm xấu. Hắn nắm chặt chuôi đao, đè xuống bất an trong lòng, chậm rãi đi vào theo thềm đá của địa đạo.
Chuyên Phong cũng cùng theo vào.
Trừ hai người ra thì những người còn lại không ai tiến vào.
Mới đầu địa đạo khá chật hẹp, đi vài chục bước sau quẹo qua một góc rẽ thì bắt gặp một cánh cửa sắt đen sì.
Cửa nửa mở, bên trong dường như có thể nghe được tiếng vang nhỏ xíu. Lộ Thắng liếc nhìn Chuyên Phong.
"Chính là chỗ này, người mất tích có lẽ đều ở đây." Chuyên Phong chân thành nói.
Lộ Thắng hơi có chút hiếu kỳ đối với người tên Chuyên Phong này.
Không biết rốt cuộc trải qua những gì mới có thể khiến một hoa quý nữ hài cải biến thành dáng vẻ hờ hững như thế, giống như thợ săn cao thủ chuyên nghiệp.
Giống như khi Yêu Quỷ xuất hiện, người tên Chuyên Phong này sau khi xuất hiện, tựa hồ cũng không kinh hoàng, có lẽ trước kia nàng từng gặp qua cảnh tượng tương tự.
Hắn nghiêm túc đánh giá Chuyên Phong.
"Chuyên Phong tiểu thư, có hứng thú gia nhập Lộ gia, trở thành người cung phụng không?"
"Không." Chuyên Phong trả lời dứt khoát.
"Tốt thôi." Lộ Thắng cũng biết mình ngoại trừ có tiền ra thì cũng không có gì có thể hấp dẫn nhân tài bậc này, thế nên hắn không lên tiếng nữa.
Hắn đưa tay đẩy cửa sắt ra.
Theo tiếng ken két ma sát phát ra từ cửa sắt, Lộ Thắng thấy rõ tình cảnh che giấu phía sau. Một gian mật thất làm bằng đá dài rộng không cao hơn mười bước, góc tường chất đầy thi thể trần chuồng ngổn ngang lộn xộn.
Trong đó có nam có nữ, có trẻ có già.
Mà trừ thi thể ra thì trong mật thất còn có ba người sống.
Tổng cộng hai nữ một nam, thoạt nhìn đều là dáng người cân xứng mạnh mẽ, hiển nhiên là loại hình bình thường thường xuyên rèn luyện.
Điều khiến lòng Lộ Thắng nặng nề chính là trong hai nữ nhân kia có một người là Lộ Khinh Khinh.
Toàn thân Lộ Khinh Khinh không mặc chút gì cả, nàng quỳ nằm rạp trên mặt đất, tóc dài xõa xuống, sắc mặt tái nhợt xanh xao vô cùng.
Nghe được động tĩnh, nàng đờ đẫn ngẩng đầu nhìn về hướng cửa ra vào, đôi mắt to vốn linh động lúc này đã biến thành ảm đạm vô thần.
Nước bọt theo khóe miệng nàng nhỏ xuống, hoàn toàn là dáng vẻ si ngốc.
"Khinh Khinh!" Lộ Thắng tiến lên hai bước, cởi áo khoác trùm lấy người nàng: "Khinh Khinh, mau tỉnh! Mau tỉnh!"
Hắn đưa tay tát cho Lộ Khinh Khinh hai cái nhưng vô dụng. Ánh mắt Lộ Khinh Khinh vẫn đỡ đẫn như cũ.
Chuyên Phong thấy thế, mắt lóe lên một chút bi ai.
"Vô ích thôi, nàng ấy đã choáng váng rồi... Âm khí vào não, không có dương khí ủng hộ, tối thiểu hơn một nửa đầu óc đã bị mất sinh cơ, có thể còn sống sót đã là kỳ tích. Đây là lời vị đạo trưởng kia nói."
Tâm tình Lộ Thắng chìm xuống đáy cốc. Hắn bế Lộ Khinh Khinh đứng lên, nhìn hai người còn lại một chút.
Một nam một nữ này đều mang dáng vẻ tuấn tú tuấn mỹ, vóc người cũng cân xứng xinh đẹp, hiển nhiên nơi này là chỗ Yêu Quỷ chuyên môn lưu lại những người mà chúng không biết làm gì.