Chương 29: Có Manh Mối

Nghe Nhan Khai nói vậy, Lộ Thắng cũng không tức giận, chỉ cười cười.

“Đã như vậy, tại hạ sẽ vì hai vị đạo trưởng nói một tiếng cho tam giáo cửu lưu trong thành. Khi cần hỗ trợ, có thể trực tiếp tìm toàn bộ tiệm quần áo, tiệm thuốc, tiệm thợ rèn trong thành, đều có thể vì ba vị cung cấp thuận tiện.”

“Như vậy cũng được.” Nhan Khai nghiêm nghị gật gật đầu: “Như vậy, đã như thế, chúng ta cáo từ trước, đi Hà Hoa phòng cẩn thận xem xét lại một lần lại nói.”

“Mời đạo trưởng.” Lộ Thắng mỉm cười nói.

“Ta cũng đi cùng.” Nữ hiệp khách Chuyên Phong nói theo.

Đưa mắt nhìn ba người Nhan Khai rời đi, Lộ Thắng hạ lệnh, để bọn y hành tẩu tự nhiên ở toàn bộ Lộ gia. Tất cả mọi người không thể ngăn cản.

“Tiểu Thắng, cảm thấy ba người kia hữu dụng không?” Lộ Toàn An đi tới từ ngoài cửa, đối thoại trước đó, ông cũng nghe được.

“Không quan trọng hữu dụng hay không, có thể nhìn ra ta thụ thương, đồng thời có thể dùng một bình dược thủy chữa khỏi cho ta, riêng điểm này đã đủ chúng ta tiêu tiền.” Lộ Thắng thản nhiên nói.

“Việc này ngươi cứ làm chủ, tất cả mọi người trong phủ, bao quát ta, đều nghe ngươi an bài, cứ yên tâm làm đi!” Lộ Toàn An chân thành nói.

“Cảm ơn cha.” Lộ Thắng cười nói.

Đợi đến Lộ Toàn An rời đi, Lộ Thắng trở lại phòng ngủ của mình, để Tiểu Xảo từng muỗng từng muỗng cho mình ăn tổ yến bổ dưỡng.

Từ khi thụ thương trước đó về sau, hắn vẫn luôn không nghiêm túc tăng lên võ học trong người.

Dù sao thân thể bị thương, còn tiêu hao tinh khí thần tăng lên võ học, đây không phải mạnh lên mà là muốn chết.

Nhưng lần này âm khí trong cơ thể bị khu trừ, hắn cũng bắt đầu suy tư, nên quy định con đường phát triển sau này của mình như thế nào.

Lộ Thắng một bên ăn tổ yến, một bên ngồi trên ghế mây trong tiểu viện của mình, hai mắt nhắm lại, uể oải không nhúc nhích.

“Công tử, Khinh Khinh tiểu thư đã vài ngày không trở về. Chẳng lẽ lại…” Trên mặt Tiểu Xảo lo lắng, nhỏ giọng nói.

“Không cần gấp gáp, gấp cũng không được gì, chuyện chuyên nghiệp cứ giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp xử trí, chúng ta đi cũng chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì.” Lộ Thắng lắc đầu.

“Chỉ là, nô tỳ thấy Nhị phu nhân khóc mỗi ngày đến sưng đỏ hai mắt, trong lòng cũng đau lòng thay người.” Tiểu Xảo thấp giọng nói.

“Công tử, người nói bọn họ có thể tìm được không?”

“Hẳn có thể tra ra chút gì, về phần nhiều ít, cũng không rõ ràng.” Lộ Thắng tùy ý trả lời, trong lòng lại đang suy nghĩ đồ vật Nhan Khai nói có thật hay không.

Cẩn thận suy đoán, đối phương không cần thiết phải lừa hắn, nếu như thật muốn lừa bịp tiền, bình Hoàn Dương Thủy trước đó đã đầy đủ đối phương kiếm được đầy bồn đầy bát.

Chuyện này tạm thời có những người kia chịu trách nhiệm, cũng không cần gấp.

Yêu quỷ ở Lộ phủ đã giải quyết, trong thời gian ngắn sẽ an toàn.

Chỉ là nghe Nhan Khai nói chuyện, đoán chừng trong Cửu Liên thành còn có không ít Yêu quỷ. Lộ Thắng lập tức dâng lên một cỗ nguy cơ nồng đậm trong lòng.

Một đầu Yêu quỷ trước đó đã để hắn đem hết toàn lực mới giải quyết, nếu nhiều hơn vài đầu…

“NGƯƠI ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát, nghỉ ngơi một chút.” Lộ Thắng bỗng nhiên nói.

Tiểu Xảo dạ một tiếng, dìu hắn lên giường, đắp chăn rồi mình chủ động rời khỏi gian phòng.

Theo két két một tiếng đóng cửa vang lên. Lộ Thắng chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, hắn xuống giường, từ trong ngăn kéo giá sách, lấy ra một cái bọc giấy nhỏ màu xám.

Nhẹ nhàng mở ra bọc giấy, bên trong là một ít bột phấn nhỏ bé màu xám trắng.

Đây chính là vật lưu lại sau khi đầu Yêu quỷ kia bị chết.

Lộ Thắng không biết có hữu dụng hay không, nhưng sinh vật siêu tự nhiên bực này, lưu lại một chút đồ vật, tổng có thể sẽ có một ít công dụng, hắn bèn không vứt bỏ bột phấn này mà cẩn thận thu lại.

Cầm bột phấn mở ra để lên bàn.

“Xem ra, nếu muốn biết công dụng thứ này, còn phải bắt tay từ trên thân hai người Nhan Khai.” Hắn như có điều suy nghĩ.

Thu hồi bột phấn, lần này hắn an an ổn ổn lên giường đi ngủ.

Ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã tối.

Tiểu Xảo đang đốt đèn trong phòng, mười hai tuổi, cái mông nhỏ mặc váy màu trắng, đang vểnh lên chỉa vào Lộ Thắng, nhếch lên nhếch lên, rất mê người.

Mặc là loại váy lá sen tới đầu gối, đưa lưng vểnh lên như thế, vừa vặn làm nổi bật cái mông nhỏ mềm mại đầy đặn.

“Khụ khụ…” Lộ Thắng nhẹ giọng ho khan, cảm thấy tỉnh lại sau giấc ngủ, toàn thân sảng khoái tinh thần.

Tiểu Xảo tức khắc phát giác, vội vàng xoay người.

“Công tử đã tỉnh lại! Trong phòng bếp còn nấu canh nấm tuyết, công tử muốn mang tới một bát không?”

“Hiện đang giờ nào?”

“Sắp đến giờ hợi.” Tiểu Xảo tranh thủ thời gian trả lời.

Lộ Thẳng chuyển đổi, giờ hợi chính là ở giữa chín giờ tối đến mười một giờ.

“Đã trễ như vậy, mấy vị ban ngày, có tin tức truyền về không?”

“Người nói mấy vị đạo trưởng kia?” Tiểu Xảo hỏi.

“Đúng vậy.”

“Vu Hán đại ca chờ ở bên ngoài đã lâu, hẳn là có tin tức.” Tiểu Xảo trả lời.

“Để Vu Hán vào đi.” Lộ Thắng vuốt vuốt huyệt Thái Dương, bắt đầu xuống giường mặc quần áo.

Đợi đến hắn mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề thì Vu Hán khôi ngô cao lớn đi vào.

“Đại công tử.” Gã chắp tay hành lễ.

“Nhan Khai đạo trưởng có tin tức?”

“Vâng, Nhan Khai đạo trưởng đi Trịnh gia một chuyến, nửa canh giờ trước, giải quyết án mất tích nhân khẩu ở Trịnh gia. Hiện giờ đã đi Từ phủ.” Nhấc lên Nhan Khai, trên mặt Vu Hán lộ ra một tia kính nể.

Người này thế mà có thể giải quyết sự tình quỷ dị kia nhanh như vậy.

Phải biết gã đã nhìn thấy qua bộ dáng Yêu quỷ, biết phụ thân, biết bay, còn tốc độ nhanh, trên thân mang theo khí độc cực nồng, ngay cả Đại công tử không để ý cũng bị trúng chiêu.

Quái vật như vậy, vị đạo trưởng kia thế mà có thể nhẹ nhõm giải quyết, không hổ là cao nhân.

Lộ Thắng ngược lại không ngoài ý muốn.

“Vậy, bên Chuyên Phong tiểu thư đâu?”

“Đã tra được một điểm đầu mối, thuộc hạ kêu mấy người, đi theo Chuyên Phong tiểu thư ra khỏi thành, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền về.” Vu Hán trả lời.

“Quả nhiên không hổ là nhân sĩ chuyên nghiệp, những chuyện này đến trong tay bọn họ, không đến một ngày đã tìm được manh mối.” Lộ Thắng cảm thán một tiếng: “Đi thôi, giúp ta ăn một chút, hi vọng muội muội của ta không có việc gì.”

Vu Hán và Tiểu Xảo cũng không dám lên tiếng, loại chuyện này, họ thân là hạ nhân, vô luận trả lời như thế nào, đều là chuyện phiền toái.

Lộ Thắng mang theo hai người ra phòng ngủ, cổng còn có hai thị vệ trông coi, bên ngoài đã chuẩn xong một bàn món ngon thịt rượu.

Một thị nữ đang nhanh chóng lau bát đũa chén rượu.

Lộ Thắng ngồi xuống, cầm đũa kẹp một ngụm đồ ăn, đưa vào trong miệng mới chịu bắt đầu ăn.

“Có tin tức! Đại công tử! Có tin tức!” Bỗng nhiên bên ngoài viện truyền đến tiếng kêu gấp rút.

Lộ Thắng đứng người lên, nhìn thấy chỗ cửa sân, một gia đinh lảo đảo nghiêng ngả chạy vào, một bên thở một bên lớn tiếng nói:

“Nhị tiểu thư, có tin tức của Nhị tiểu thư! Ở đạo quan đổ nát ngoài thành!”

Ngoài Cửu Liên thành, có ba khu đạo quan, nhưng muốn nói đạo quan đổ nát thì chỉ có một.

Ở phía Bắc Cửu Liên thành, tới gần Băng Dương màu trắng, là một mảnh núi hoang liên miên, trong núi nơi đó, có một tòa đạo quán, cũng không biết cung phụng đạo quân nào, lại càng không biết tu kiến lúc nào.

Lộ Thắng biết chỗ kia, vẫn là khi còn bé đạp thanh, đi qua mấy lần. Khi ngoài trời mưa, bọn hắn sẽ tránh dưới đạo quan kia.

“Là đạo quan tới gần Băng Dương màu trắng?” Lộ Thắng hỏi tới câu.

“Đúng là nơi đó.” Tên gia đinh này vội vàng trả lời: “Chuyên Phong tiểu thư nói, người mất tích rất có thể tập trung trong tòa đạo quan đó. Bảo chúng ta có thể tự đi trước xem trước.”

“Nhan Khai đạo trưởng đâu?”

“Bọn họ đã đến trước!”

Lộ Thắng híp híp mắt, thân thể của hắn mới khỏe, vốn không nên vội vã tham gia náo nhiệt như vậy. Nhưng cơ hội khó được.

Nhan Khai đạo nhân nếu muốn lưu ở chỗ này lâu dài còn tốt, nhưng từ tin tức của đối phương, hai người Nhan Khai không giống như muốn ở chỗ này lâu dài, mà càng giống đang truy tra đầu mối gì đó, dọc đường tới nơi này.

“Xem ra phải nghĩ cách hỏi được khu quỷ bí pháp hoặc pháp môn cao thâm gì đó trong truyền thuyết từ trên thân đạo nhân này, còn phải từ từ nghĩ một ít biện pháp.” Lộ Thắng vốn dự định, đó là có thể từ trên thân Nhan Khai lấy được một chút tâm pháp pháp môn trong truyền thuyết mà đám Luyện Khí sĩ tu tiên giả sử dụng.

Đã có loại vật như Yêu quỷ, vậy pháp môn tu tiên có lẽ cũng sẽ có.

“Gọi mười mấy người, cùng đi xem sao.” Nghĩ tới đây, Lộ Thắng phân phó nói.

“Rõ!” Vu Hán vội vàng lên tiếng.

…..

Gió đêm gào thét, dị thường rét lạnh thấu xương.

Ở giữa dãy núi, một bó đuốc tạo thành dây dài, ở trong dãy núi cấp tốc di động.

Đi đầu là Lộ Thắng cưỡi ngựa bọc áo khoác dày đặc toàn thân.

Phía sau hắn là Vu Hán, lại sau đó là hơn mười tên thị vệ.

Một đám người trong đêm tối đi tiếp hết một nén hương, rất nhanh tìm được còn đường thông hướng đạo quan đổ nát Chuyên Phong nói tới.

Một đoàn người cầm bó đuốc trong tay, trên thân mang theo đao kiếm cung tiễn loại hình vũ khí, mặc giáp da mũ giáp, nhìn cùng binh sĩ chân chính không khác nhau quá nhiều.

Mọi người đi trong gió lạnh mấy trăm bước nữa, rốt cục, giữa núi rừng phía trước hiện ra một tòa đạo quan cũ vàng xám lụi bại không chịu nổi.

Vốn là đạo quan tối tăm yên tĩnh, lúc này đang không ngừng truyền đến ánh lửa phập phồng, còn có tiếng hò hét, bóng người mơ hồ.

Gió lạnh quá lớn, Lộ Thẳng cẩn thận lắng nghe, bên tai chỉ nghe được tiếng gió, che lại tiếng vang bên trong đạo quan đổ nát.

Lúc cách đạo quán còn khoảng trăm bước, hắn nâng tay lên, ra hiệu đội ngũ dừng lại.

Lúc này khoảng cách tới gần, đám người nghe được tiếng vang hô quát truyền ra từ trong đạo quan, hẳn là Nhan Khai đạo trưởng.

“Đại công tử, chúng ta nên làm gì?” Vu Hán có chút khẩn trương, cái trán điểm điểm mồ hôi.

“Không vội.” Lộ Thắng nắm thật chặt áo khoác lông chồn trên người, lông cáo tuyết trắng chăm chú bao quanh cổ hắn, nhìn thấy có cảm giác rất ấm áp.

“Bây giờ chúng ta đi qua, chỉ làm liên lụy trở ngại đạo trưởng. Cho nên không thể gấp.” Lộ Thắng trầm giọng nói.

Đám người lại đợi một hồi, ánh lửa trong đạo quan càng ngày càng thịnh, tiếng quát của Nhan Khai đạo trưởng càng ngày càng rõ.

Lộ Thắng an tĩnh đợi bên ngoài một hồi, thẳng đến trong đạo quan không còn tiếng hò hét, hắn mới ra hiệu một người thị vệ đưa cho mình một bó đuốc.

Chính mình tay cầm bó đuốc, tiếp cận đạo quan.

Vu Hán muốn ngăn lại, nhưng nghĩ nghĩ, lại khẽ cắn môi.

“Đuổi theo!” Gã lớn tiếng nói, cái thứ hai đi theo Lộ Thắng.

Cả đám gia đinh thị vệ còn lại có chút run rẩy trong lòng, nhưng quy củ trong phủ như núi, không thể không đi theo Vu Hán tiến lên phía trước.

Tuy nói có Nhan Khai ngăn ở phía trước, còn có Đại công tử phía trước, nhưng những thị vệ gia đinh này phần lớn là chim non, chưa thấy qua máu, có thể chống đỡ không chạy trốn trong loại chiến trận này đã rất tốt rồi.