Chương 7: Liễu Như Yên
Tới một góc vắng người, mỹ nữ mắt hạnh khẽ phẩy tay. Hai thị nữ lập tức buông Gia Mỹ ra và thả nàng xuống đất.
Đứng trước mặt Gia Mỹ, mỹ nữ nở một nụ cười lạnh, hai canh tay khoanh trước ngực, khinh bỉ nói:
- Ngươi tên là gì? Có quan hệ gì với tên phế vật da dày thịt chắc kia?
Nghe những lời này, phượng nhãn của Gia Mỹ khẽ nhướng lên đối mắt với đôi mắt hạnh kia.
Tuy rằng nàng cảm nhận được thái độ khinh thường của cô tiểu thư giành cho mình, nhưng bản thân vẫn bình tĩnh và lịch sự đáp lại:
- Dạ em tên là Gia Mỹ. Không biết tôn tính đại danh của chị?
Thấy con nhỏ này không trả lời hết mà còn hỏi ngược mình, Liễu Như Yên nghiến nghiến răng và hằng giọng nhắc lại:
- Ngươi có quan hệ gì với tên phế vật kia?
Hiểu được ý tứ trong câu nói của vị tỷ tỷ này chứ, nhưng Gia Mỹ vẫn quyết định giả ngu và hỏi ngược lại:
- Tên phế vật nào ạ? Muội không quen biết.
Thanh âm của nàng vừa dứt thì đây cũng là lúc một tiếng “Cháttt” vang lên.
Ăn trọn một cái tát trời giáng của ả, cả người của Gia Mỹ đổ gục xuống mặt đất, khóe môi rướm máu, một bên má hồng lập tức sưng tấy lên một bàn tay đỏ lưởng.
Cùng lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên:
- GIA MỸ!
Nghe thanh âm quen thuộc này, Liễu Như Yên nhếch môi, xoay người lại và ngước nhìn thân ảnh của Thi Sách đang chạy lướt qua mình.
Đột nhiên nhận một cái tát như trời giáng, các dây thần kinh của Gia Mỹ chưa kịp thích ứng thế nên đầu của nàng giờ đây dường như nổ đom đóm.
Khi tinh thần phục hồi, ngay lập tức, một cảm giác đau đớn cực độ ập đến làm cho đôi phượng nhãn thoáng nhòa đi.
Nàng không hiểu, thật sự không hiểu bản thân đã sai ở đâu? Vì sao, vì sao chị ấy lại đánh mình?
Lúc này, Gia Mỹ cực kỳ ấm ức. Nàng muốn đứng dậy hỏi cho ra lẽ. Nhưng thân ảnh yểu điệu của nàng vừa khập khễnh đứng lên thì bỗng có một cơn gió đông lạnh giá quét tới làm cho thân ảnh đó co cụm lại và lung lay ngã ngược ra sau.
Một vài nhịp hô hấp trôi qua, Gia Mỹ chợt nhận ra có một loại cảm giác ấm nóng và êm dịu nhanh chóng lan tỏa khắp người của nàng.
Tư vị ngã trên nền cát trắng, bản thân đã nếm qua. Thế nên nàng biết rằng có gì đó không đúng.
Lập tức, đôi phượng nhãn đang nhắm nghiền dần hé mở. Ập vào mắt của nàng là gương mặt có đôi phần non nớt nhưng lại tỏa lửa.
- Anh.
Nghe thấy thanh âm của em gái, Thi Sách liền cúi đầu xuống. Mắt đối mắt với Gia Mỹ, cánh tay của hắn khẽ vươn lên chạm nhẹ vào gò má đỏ lưởng ấy, môi mấp máy:
- Ừ! Có anh đây.
Dứt lời, Thi Sách ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo và sắc lạnh kia, nghiến răng quát:
- Liễu Như Yên. Rốt cuộc cô muốn như thế nào? Có gì thì cứ nhắm hết vào ta, cần gì phải liên lụy đến người vô tội?
Chứng kiến phân cảnh tình chàng ý thiếp, Liễu Như Yên đã cay cú dữ lắm rồi. Bây giờ lại nghe tên này bênh vực cho con nhỏ kia, nàng chỉ biết bật cười và nói to:
- Haha! Thằng nhãi ranh. Đừng quên Mày là chồng tương lai của bổn tiểu thư. Cho dù bổn tiểu thư không tình nguyện chuyện này, nhưng mày cũng đừng mong dây dưa với bất kỳ con nhỏ nào khác.
Nói tới đây, Liễu Như Yên khẽ liếc nhìn Gia Mỹ, nở một nụ cười lạnh và nói tiếp:
- Hiểu không hả con nhỏ Trà Xanh kia?
Nghe những lời này, bấy giờ, Gia Mỹ đã sáng tỏ mọi việc. Nàng muốn giải thích, tuy nhiên đã có một thanh âm khác vang lên trước:
- Cô bị điên hả? Gia Mỹ là em gái của ta.
Lập tức, hai mắt hạnh trừng to. Nhưng rất nhanh chóng, nét bất ngờ bay đi để lại một nụ cười nhạt kèm với một giọng nói mỉa mai:
- Em gái? Cho ta là đồ ngu à? Gia Phả nhà mày, bổn tiểu thư nắm rõ trong lòng bàn tay.
- Chưa kể. Chưa kể con nhỏ này có vẻ còn lớn hơn cả mày? Haha!
Đoán trước ả sẽ nói như vậy, Thi Sách bình tĩnh đáp lại:
- Cô có chắc không? Nếu chắc thì đọc hết tên tuổi quê quán của từng thành viên trong dòng tộc của ta xem nào?
Bị hỏi ngược, sắc mặt của Liễu Như Yên lộ vẻ bối rối, môi hồng lắp bấp:
- Cái này… Cái này…
Tuy nhiên chưa đầy một nhịp hô hấp, nàng đã lấy lại được bình tĩnh và khoanh tay trước, chua ngoa nói:
- Hừ! Bổn tiểu thư cần gì phải học thuộc. Chỉ cần cái phẩy tay, tự khắc có người dâng lên cho ta biết.
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Thi Sách thoáng nhíu lại. Nhưng không bao lâu sau, chúng nó giãn ra và quay trở lại như thường.
Nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh mai ấy, hắn hít một ngụm khí lạnh và nói với một tông giọng cực kỳ quyết đoán:
- Ta biết, cô chẳng vừa ý ta, thậm chí còn suốt ngày ném đá giấu tay.
Những từ này vừa bay vào tai, sắc mặt hồng hào của Liễu Như Yên chợt tái lại. Không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, nàng bật thốt đáp:
- Ngươi nói ai ném đá…
Thấy Liễu Như Yên phản ứng nhanh như vậy, chứng tỏ cô ấy có tật giật mình. Cho nên, Thi Sách liền dơ tay ngăn những lời tiếp theo.
Mặc dù chỉ suy đoán mà thôi. Tuy nhiên sau sự việc này, bản thân có thể chắc mười phần mười nàng ta có nhúng tay vào.
Nhắm mắt rồi lại mở ra, hít rồi lại thở, Thi Sách mỉm cười và nói:
- Liễu Như Yên! Ta từ hôn cô.
Lời này vừa ra, một tiếng “chátt” vang lên đi kèm theo đó là bông tuyết bay rệp trời.
Sau khi giáng một cái tát vào má phải của thằng nhóc, Liễu Như Yên xoay người lại, ánh mắt tóe lửa, còn lồng ngực thì nhô lên hạ xuống liên tục.
- Thằng nhóc ngu xuẩn. Việc này, ngươi đã nói với ta một trăm lần rồi. Nhưng tất cả đều vô ích. Hôn nhân chính trị, ngươi và ta đều không thể làm chủ. Hiểu chứ?
Dứt lời, nàng và thuộc hạ cất bước rời đi bỏ mặc hai người đang nằm trên nền cát trắng kia.
Chứng kiến tất cả mọi việc, Gia Mỹ không biết nói gì cho phải. Nàng chỉ biết im lặng và nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thi Sách. Vì muốn hiểu một điều:
- Tại sao gã này nhỏ hơn mình nhưng lại hiểu nhiều chuyện đến vậy?
- Người đọc sách, ai ai cũng trưởng thành sớm như vậy ư?
Không biết hai người nằm đó trong thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng khi tiếng trống cất lên thì đây cũng là lúc Thi Sách mở mắt và đứng lên nói:
- Vô lớp rồi. Để anh dẫn em tới vào phòng học.
Nói tới đây, tròng mắt của Thi Sách khẽ liếc tới Gia Mỹ. Bất chợt, ánh mắt của hắn dừng lại trên gò bầm tím ấy.
- Khoan đã, anh xin lỗi. Là anh vô tâm, để anh dẫn em đi đại phu?
Dứt lời, hắn lập tức bước tới và nắm lấy tay của Gia Mỹ. Tuy nhiên, nàng xua tay và đáp lại:
- Dạ không sao đâu anh. Chỉ là một vết thương nhỏ, em còn có thể chịu được ạ. Chúng ta mau vào lớp, kẻo muộn giờ học ạ.
Thi Sách tính nói khuyên nhủ thêm một vài câu, nhưng thấy ánh mắt kiên cường và nửa khóe môi bị cắn chặt ấy, hắn quyết định thôi.
…
Trong một căn phòng ở tòa biệt phủ, có năm lão nhân đang ngồi xung quanh một cái bàn hình chữ nhật.
Bất chợt, một xấp ngọc giản không biết từ đâu đột ngột xuất hiện trên bàn.
Ông lão ngồi tại vị trí lãnh đạo chỉ tay vào ngọc giản và nói:
- Ta đã điều tra sơ lược về Gia Mỹ. Con gái nuôi mới được nhận của Dương Lạc Tướng.
- Thân phận: Đứa con hoang của một họ hàng xa với Hồ Thị Nhữ. Người họ hàng này đã từng giúp đỡ gia đình bên Ngoại của bà, vì muốn bù đắp ân tình xưa nên đã quyết định nhận Gia Mỹ làm con gái nuôi.
- Các ông có ý kiến gì không?
Dứt lời, ánh mắt của lão khẽ đảo một vòng tròn. Thấy họ đã cầm ngọc giản và đọc qua một lượt nhưng vẫn im lặng, ông gật đầu một cái và nói tiếp:
- Nếu không có vấn đề gì, vậy chúng ta sẽ nhận đứa bé này.