Chương 6: Nguyên do

Chương 6: Nguyên do

Để giải đáp được thắc mắc trong lòng, Gia Mỹ không một chút do dự dùng hết sức chạy tới trước xe ngựa và hỏi:

- Chú ơi?

Thiết Hàn đang tính bước lên xe ngựa để đánh về thì chợt nghe thấy có người gọi mình. Do đó, hắn liền xoay người lại.

Phát hiện có một tiểu cô nương xinh đẹp đang đứng trước mặt của mình, hắn thầm nghĩ “đây chắc là tiểu thư của một nhà quyền quý nào đó”.

Đoán rằng con bé này lại kêu mình chở đi, hắn bất lực và thở dài một cái. Sau đó, hắn cúi người, nói:

- Tiểu thư gọi tiểu nô?

Nhìn biểu cảm và hành động của chú, Gia Mỹ liền lật đật khom lưng nâng người của chú ấy lên và nói:

- Chú không cần khách xáo đâu ạ. À cháu có chuyện muốn hỏi ạ?

Nghe vậy, Thiết Hàn ngẩng đầu lên và lật đật đáp:

- Mời tiểu thư hỏi. Chỉ cần việc gì tiểu nô biết, chắc chắn tiểu nô sẽ trả lời.

Được sự cho phép của chú ấy, nàng liền đem nghi hoặc của bản thân ra nói:

- Tên công tử hồi nãy đã trả tiền cho chú chưa ạ?

Nghe câu hỏi này, Thiết Hàn đờ người ra.

Thấy chú ấy im lặng, Gia Mỹ nhíu nhíu mày. Tuy nhiên rất nhanh, từ sau lưng, giọng của Thi Sách vang lên:

- Ở đây càng lâu, thì xem như hôm nay, bụng của chú chắc đói meo mất. Để cho chú ấy đi đi, có gì anh sẽ giải thích cho em hiểu.

Vài giây sau, tiếng ngựa “hí” cất lên. Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh.

Thấy chiếc xe đã khuất xa, Thi Sách mới nói:

- Không biết tại nơi em sống thì như thế nào. Nhưng ở đây, bọn công tử và tiểu thư rất hách dịch.

- Đi ăn, hay đi xe ngựa, bọn chúng đều không trả tiền. Mà cho dù có trả tiền, người đánh xe ngựa cũng không dám nhận. Vì một khi nhận số tiền này, xem như đường sống của họ cũng chấm dứt.

Những lời này lọt vào tai, Gia Mỹ nghiến răng và bực tức nói:

- Sao họ không báo cáo chuyện này cho Quan phủ?

Khóe môi của Thi Sách khẽ cong lên khi nghe câu hỏi này.

- Báo Quan? Haha! Cha của tụi mình là Quan đó. Đừng đùa, chúng nó đều cá mè một lứa thì cha xử kiểu gì? Không khéo, mệnh của cả gia tộc đều đi tong.

Nhìn vẻ trào phúng trên gương mặt non nớt kia, Gia Mỹ lắc đầu và hỏi tiếp:

- Cá mè một lứa? Ý của anh là sao?

Nghe vậy, ánh mắt của Thi Sách lộ vẻ ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào gương mặt trứng ngỗng kia.

Không phát hiện nét gian dối trên đó, hắn nhíu mày và hỏi:

- Chẳng lẽ cha mẹ của em không nói gì hay sao?

Thấy đầu của Gia Mỹ gật gật như gà mổ thóc, hắn lại càng hoài nghi về thân phận của cô em gái này.

- Mình phải kể lại chuyện này cho cha biết mới được.

Từ trong suy nghĩ đi ra, Thi Sách nhìn vào ánh mắt chờ trong của Gia Mỹ và nói:

- Có gì để tối về nhà, anh sẽ giải thích rõ việc này cho em hiểu.

- À mà, em không được đề cập chuyện này trước mặt bất kỳ người nào ở học viện. Nhớ chứ?

Nghe lời dặn dò của hắn, đôi môi hồng khẽ bĩu một cái.

- Dạ em biết rồi.

Dường như nhớ gì đó, nàng lập tức bật thốt lên:

- Á thì lúc nãy. Chính là vì nguyên nhân này, nên anh mới không đi xe ngựa?

Nở một nụ cười mỉm, Thi Sách lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không phải và nói:

- Người đọc sách, sức khỏe yếu.

- Đi thôi!

Lời vừa dứt, hắn liền cất bước đi vào trong.

Thấy thế, Gia Mỹ lại trĩu mỗi một cái, thì thầm:

- Giả thần giả quỷ.

Dứt lời, nàng lưỡng thưởng cất bước theo sau.

Bước vào học viện, khung cảnh bạn bè đồng trang lứa tụm năm tụm bảy liền ập vào mắt của Gia Mỹ. Điều này làm cho nàng cảm thấy thích thú không ngừng.

Dường như cảm thấy có kẻ lạ mặt tiến vào nơi đây, bọn họ liền dời tầm mắt tới và âm thầm đánh giá hai người bọn hắn. Sau đó, họ liếc nhìn sang Thi Sách và thì thầm to nhỏ.

Cảm nhận vô số ánh nhìn soi mói của những cô tiểu thư và công tử kia giành cho mình, hai hàng lông mày cong cong trên khuôn mặt hình trứng ngỗng chợt nhíu lại, trong đầu thầm nghĩ:

- Kỳ quái? Không phải cha mẹ đã nói nữ tử không được học chữ ư? Vì sao tại đây lại có nhiều cô tiểu thư như thế?

- Hm! Chẳng lẽ bọn họ cũng giống như mình?

Đang âm thầm đánh giá bọn họ, bất chợt, giọng của Thi Sách cất lên làm cho Gia Mỹ giật nảy mình. Nhưng rất nhanh, nàng thu hồi vẻ thất thố và lắng nghe những gì anh ta căng dặn:

- Em đứng ngoài này đợi một xíu.

Nghe vậy, ánh mắt của Gia Mỹ mới liếc nhìn về phía trước. Lúc này, nàng mới nhận ra rằng không biết từ bao giờ, hai người đã đứng trước một tòa biệt phủ 5 tầng hết sức sang trọng.

- Dạ!

Mặc dù đã nghe Gia Mỹ đáp vậy, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lóe sáng và tò mò kia, Thi Sách cảm thấy không yên tâm cho lắm nên bổ sung thêm một câu:

- Đứng yên tại đây. Đừng có đi lung tung, kẻo lạc. Nhớ chứ?

Nghe vậy, Gia Mỹ lè lưỡi cười trêu:

- Người ta biết rồi.

Nàng ta đã đáp thế, Thi Sách cũng không muốn nói gì thêm nữa, xoay người lại và chầm chậm bước biệt phủ.

Sau khi gõ “cộc~ cộc” vào cánh cửa gỗ, hắn nói to:

- Học trò Dương Thi Sách cần bái kiến Hiệu Trưởng.

Thanh âm của hắn vừa dứt, hai cánh cửa đang đóng chặt kia bất chợt mở tung ra. Ngay sau đó, một giọng nói tang thương từ bên trong bay ra bên ngoài:

- Vào đi.

Thấy Thi Sách đã vào bên trong, Gia Mỹ cũng không dám vọng động.

Tất nhiên, thân thể của nàng thì tuân theo những gì mà hắn đã căng dặn, nhưng đôi phượng nhãn thì vẫn luôn âm thầm quan sát mọi vật xung quanh đây.

Bỗng nhiên, một tóp nữ tử ập vào mắt của Gia Mỹ.

Những người này cũng đang nhìn chằm chằm vào nàng và nhanh chóng bước tới nơi đây.

Dẫn đầu là một cô gái khoảng 14 15 tuổi sở hữu dung mạo sắc lạnh, mắt hạnh mày đào, thân hình mảnh mai.

Đứng trước mặt Gia Mỹ, mỹ nữ này chỉ tay vào nàng và ngoắc tay một cái, lạnh lùng nói:

- Theo ta!

Tức nhiên là Gia Mỹ từ chối. Nhưng không đợi nàng cất giọng đáp lại, hai cô gái mặc thanh y đứng bên cạnh của mỹ nữ đã nhanh chóng áp sát và nắm lấy hai bên vai của nàng xách đi.

Cơ thể vô lực của Gia Mỹ lập tức bị nhấc bổng lên không trung và từ từ di chuyển.

Biết rằng có việc chẳng lành, Gia Mỹ hét to lên để báo hiệu cho Thi Sách biết. Tuy nhiên, đôi môi của nàng vừa hé ra thì đã có một bàn tay bịt lại.

Không còn cách nào khác, Gia Mỹ đành giương mắt tìm kiếm sự cầu cứu từ những người xung quanh. Nhưng đáp lại nàng đó là nụ cười khinh khỉnh, những ánh mắt vô tâm hờ hững đi kèm theo đó:

- Tiểu muội này là con cái nhà ai, sao lại đắc tội với lá ngọc cành vàng của Liễu Đô Úy?

Nghe vậy, một tên công tử khác đáp:

- Lúc nãy ngươi không thấy sao? Tiểu cô nương này đi chung với tên phế vật mình đồng da sắt, chắc cũng chả phải là dạng tốt lành gì. Kệ đi, kẻo chuốc lấy phiền phức và đắc tội với Liễu tiểu thư.

Chứng kiến tất cả những điều này, tâm của Gia Mỹ thoáng lặng đi vài nhịp.

Cảm nhận ánh nhìn của mọi người xung quanh đang đổ dồn hết vào mình, mỹ nữ mắt hạnh nhíu mày, không nóng không lạnh nói to:

- Cút! Còn đi theo thì đừng trách ta móc mắt của các ngươi?

Lời này vừa thốt ra, đám người đi theo lập tức dừng bước.

Thấy đám đông đã tan biến, mỹ nừ “hừ” một cái và lạnh lùng rời đi.