Chương 24: Chuyện gì đã xảy ra?
Mặc dù Điểu đã nói năng đủ điều, nhưng Sói vẫn mưc mực khăn khăn rằng bản thân đang bị trúng mị thuật.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Sói đã đưa Minh Thảo lên mũi và ngửi. Tuy hương thơm của nó không có tác dụng mạnh bằng so với lúc nuốt, nhưng bao nhiêu đây vẫn đủ để khiến tinh thần của hắn trở nên tỉnh táo hơn.
Nhận ra mùi hương quen thuộc, cộng với hai mắt phát sáng, lúc này Sói mới biết rằng bản thân đang ở trạng thái gì.
Khẽ liếc mắt qua nhìn Điểu thì thấy lão ta đang chép miệng nhìn mình, hắn gãi gãi đầu và nở một nụ cười hết sức sự tin, sau đó co giò chạy.
…
Trước khi trở về phủ Lạc Tướng, Điểu căn dặn:
- Nếu như những gì ngươi nói là thật, thì ta nghĩ thiếu gia vẫn an toàn. Tuy nhiên, không được kể việc “thiếu gia đã bị yêu nữ bắt cóc” cho tiểu thư biết. Khi nào thương thế của tiểu thư hoàn toàn bình phục, chúng ta nói cũng không muộn.
- Nhớ chứ?
Nhìn nét mặt nghiêm túc của đồng bạn, Sói gãi gãi vào đầu, đáp:
- Ừ! Ta biết rồi. Mà Tiểu Thư đã rơi vào trạng thái hôn mê để chữa thương chưa?
- Rồi!
Nghe đáp án này, Sói nhún vai và bình tĩnh nói:
- Đã vậy thì nhà ngươi còn lo cái gì?
- Nếu lần này cũng giống như những lần trước, thì tới ba ngày sau Tiểu Thư mới có thể tỉnh lại. Nói không chừng khi đó Thiếu Gia đã trở về.
Nghe vậy, Điểu quay sang trừng Sói một cái. Thanh âm thanh lãnh cất lên:
- Hừ! Nếu không phải tại ngươi ngơ ngơ, thì giờ chúng ta cũng đâu có rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Bị trách móc, Sói liền đáp lại:
- Còn đổ thừa ta? Nếu hôm qua, nhà ngươi không rủ ta nhậu đến mức say mềm, thì mọi chuyện cũng đâu có ra nông nỗi này.
Biết rằng có phân đúng sai thì cũng vô ích, Điểu cúi đầu nhìn vào đan điền dường như trống trơn của mình, nói:
- Đợi Võ Lực hồi phục, hai ta sẽ đi cứu thiếu gia về trước khi tiểu thư tỉnh.
…
Ngay khi đôi mi của Gia Mỹ lại lần nữa mở ra, một khung cảnh mờ mờ ảo ảo ập vào mắt của nàng.
Khẽ vươn tay chạm nhẹ vào những áng mây trắng bay lơ lửng ấy, đôi môi của Gia Mỹ mấp máy:
- Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Ca ca?
Vừa nhắc tới hai từ “ca ca”, đôi mắt phượng của nàng mở to dường như nhớ ra gì đó.
Không một chút do dự, nàng gọi to:
- Sói thúc. Điểu thúc ơi.
Lời của nàng vừa dứt, bỗng một thanh âm không biết từ đâu vọng lại:
- Hồng Liên! Đừng lo, ta ở đây.
Ngay sau đó, trong sương khói mờ nhân ảnh ở tít đằng xa kia chợt xuất hiện một bóng người.
Cứ tưởng bản thân nhìn nhầm, Gia Mỹ đưa tay lên mắt dụi dụi vài cái.
Khi lần nữa giương mắt nhìn, Gia Mỹ đã thấy rõ diện mạo của kẻ này.
Đó là một gã đàn ông tầm tuổi trung niên, dáng vẻ uy nghiêm oai vũ đang lướt gió đạp mây bay tới.
Đang thất thần trước khí chất uy vũ bất phàm của ông, Gia Mỹ bỗng cảm thấy ngực của mình đau nhói. Theo bản năng, nàng cúi đầu xuống nhìn.
Phát hiện một bàn tay sở hữu năm móng sắc nhọn đang nắm lấy một quả tim đầy máu thì đây cũng là lúc tầm nhìn trước mắt của nàng bỗng nhiên tối sầm lại.
- Hồng Liên! Khôngggggggggg!
- Lục Áp. Chẳng lẽ ngươi muốn yêu tộc của các ngươi đời đời kiếp kiếp bị đày đọa ư?
Đáp lại lời của Hạo Thiên là một tràng cười từ phía sau của Gia Mỹ vang lên.
- Haha! Nực cười. Thật nực cười.
Thanh âm này dứt thì đây cũng là lúc bàn tay đang nắm quả tim kia bóp chặt lại.
Trước sức mạnh xoay chuyển càn khôn của Chuẩn Thánh, Linh Tâm lập tức tan biến trong lòng bàn tay của Lục Áp.
Thấy cơ thể của con gái đang dần tan biến còn tên kia thì đang vẫy tay khiêu khích mình, hai bờ vai của Hạo Thiên run lên bần bật.
Biết rằng đại cục đang được định hình, hắn không thể vì một chút nóng giận hôm nay mà đánh mất Tiên Cơ sau này, nên đành hít một ngụm khí lạnh cố gắng kìm nén cơn nộ hỏa đang cuộn trào trong lồng ngực, sau đó hét to:
- Tốt! Tốt lắm. Lục Áp! Ngươi tốt lắm. Con cháu của ngươi sẽ hãnh diện vì hành động ngu xuẩn hôm nay của ngươi.
Đây cũng là những lời nói cuối cùng mà Gia Mỹ nghe được trước khi ý thức của nàng hoàn toàn biến mất.
…
Đang nằm trên giường, Gia Mỹ bất ngờ ngồi bật dậy, đưa tay về phía trước và hét lên:
- Phụ Hoàng.
Sau khoảng vài nhịp hô hấp, nàng mới định hình được mọi thứ xung quanh mình.
Biết rằng đây chỉ là giấc mơ, Gia Mỹ đặt tay lên ngực và thở phào một cái.
Tuy nhiên ngay sau đó, một vài đoạn hồi ức ùa về khiến nàng cảm thấy cực kỳ lo lắng và bồn chồn.
Không một chút do dự, nàng rời giường và gọi to:
- Ca! Ca!
Cùng lúc này, hai cánh cửa đang đóng chặt đột ngột mở ra. Từ bên ngoài, Sói hớt hãi chạy vào. Thấy Gia Mỹ đang đứng trồng ngồng trước mắt, hắn bất ngờ nói:
- Tiểu Thư, người đã tỉnh?
- Sói thúc! Ca ca của cháu đâu?
Nghe vậy, mặt của Sói lộ vẻ lúng túng.
Thấy thúc ấy ngập ngừng không đáp, lấy trí thông minh của Gia Mỹ tất nhiên nàng biết đã có chuyện xảy ra nên lập tức gặng hỏi:
- Đừng giấu Gia Mỹ nữa mà? Thúc mau nói đi? Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
Đứng trước ba câu hỏi này, Sói vuốt mặt, ấp úng không biết trả lời như thế nào. Bỗng nghe được tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, hắn như vớ được phao cứu sinh nói:
- Tiểu Thư nên hỏi lão Điểu thì rõ hơn a.
Cùng lúc này, Điểu bước vào. Nghe vậy, hắn thở dài và đáp:
- Trước khi ta trả lời câu hỏi này, thì xin mạn phép hỏi thương thế của tiểu thư như thế nào? Vì sao chưa được một ngày, tiểu thư đã tỉnh?
Đứng ở một bên, Sói gật gật cái đầu nói:
- Đúng đúng! Tại sao lần hôn mê này khác với những lần trước đó.
Nghe vậy, hai mắt của Gia Mỹ xoe tròn tỏ vẻ ngạc nhiên, miệng há hốc đáp:
- Cháu hôn mê chưa được một ngày ư?
Nói tới đây, nàng nhắm mắt lại và bắt đầu cảm nhận Võ Lực trong đan điền.
Thấy đan điền đã bị lấp đầy, vầng trán trắng mịn không tì vết của nàng bỗng xuất hiện vài nếp nhăn.
- Kỳ quái! Bình thường thì phải mất tận ba ngày. Vậy mà giờ đây, Võ Lực của cháu đã hồi phục hoàn toàn.
Nghe Gia Mỹ nói thế, gương mặt của Sói và Điểu đều lộ nét bất ngờ.
Bỗng Sói quay sang nhìn Điểu và hỏi:
- Ê lão Điểu, Võ Lực của ngươi đã hồi phục mấy thành rồi?
Nghe vậy, Điểu nhăn mặt và đáp:
- Bốn thành.
- Mà ngươi đừng có so sánh, quay trở lại chuyện chính nào.
Bị nhắc nhở, Sói gãi gãi đầu, liếc nhìn Gia Mỹ tỏ vẻ hối lỗi, đáp:
- Xin lỗi tiểu thư! Là ta vô năng.
Nhận ra vẻ mặt khác lạ của Sói thúc kể từ lúc nãy, giác quan thứ sáu báo cho Gia Mỹ biết rằng có chuyện gì đó không ổn rồi. Bây giờ nghe thúc ấy nói xin lỗi, nàng càng khẳng định điều đó là sự thật.
Gia Mỹ im lặng, nhưng con tim của nàng thì không lặng im như vậy, nó đập càng ngày càng nhanh.
Bầu không khí xung quanh ba người bỗng chốc ngộp ngạp và trĩu nặng.
Thầm né tránh ánh mắt của tiểu thư, Sói nghiêng đầu sang một bên và thủ thỉ:
- Thiếu gia…
- Ca ca của cháu làm sao?
- Thiếu gia bị…
Sói nói tới đây chợt dừng lại khi có một thanh âm to khỏe từ bên ngoài vọng vào:
- Bẩm! Có thư từ Liễu tiểu thư.
Nghe thế, Điểu lập tức hô to:
- Mau mang vào đây!