Chương 23: Ảo giác chắc chắn là ảo giác
Thi Sách chưa kịp ú ế gì thì chợt cảm thấy phần cổ đau điếng.
Nhìn công tử bị yêu nữ bóp cổ, Sói gãi gãi vào đầu, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc âm thầm đánh giá:
- Ảo giác? Đúng! Đây chắc chắn là ảo giác. Mọi thứ không phải là thật. Mình đã trúng mị thuật của yêu nữ. Nếu không, dựa vào thực lực của ả, thì cái cổ của công tử đã bị bẻ gãy làm đôi rồi.
Sói gật gật cái đầu vì cảm thấy giả thuyết này hợp lý vãi linh hồn. Do đó, hắn lại suy nghĩ tìm cách ứng phó với mị thuật:
- Chỉ cần mình không bị ảnh hưởng bởi những ảo giác này, không sớm thì muộn bản thân cũng sẽ thoát khỏi đây.
- Hừ! Yêu Nữ, để ta xem ngươi còn bao nhiêu Võ Lực?
Đối với Sói, tính mạng của Thi Sách có quan trọng không? Tức nhiên là có. Nhưng không đáng bao nhiêu.
- Haizz! Mạng mình còn chưa chắc giữ được thì lấy tư cách gì bảo vệ người khác. Thôi! Cùng lắm thì bị tiểu thư không nhìn mặt và kêu Mục lão trách phạt mình một phen.
…
A hèm!
Nhìn Sói đứng ở một bên không giúp, Thi Sách vươn tay và mở miệng cầu cứu. Vì cổ đã bị bóp quá chặt, nên mặc dù đã rất cố gắng, nhưng hắn chỉ có thể ú ế ra một vài âm.
Thấy tên hắc y nhân cầm đao kia chỉ đứng xem kịch, Liễu Như Yên hơi sửng sốt. Nhưng một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu làm cho nàng nhỏen miệng cười.
Không quan tâm đến hắn ta, nàng trừng mắt hạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang huyết khí xông thiên đó và nói:
- Trả lời xem? Ta có dám giết ngươi hay không, hả thằng nhóc láo toét?
Bị Liễu Như Yên nạt hỏi, dù Thi Sách đang rất là nghẹt thở, nhưng hắn không tỏ ra bất kỳ nét sợ hãi nào, mắt của hắn vẫn trừng và đối lại cặp mắt hạnh sắc lẹm kia.
Thấy thế, Như Yên hừ lạnh, bàn tay đang nắm lấy cổ chợt bóp chặt hơn.
Một nhịp hô hấp, hai nhịp hô hấp, ba nhịp hô hấp,…, đến mười nhịp hô hấp trôi qua nhưng Thi Sách vẫn không tỏ vẻ yếu thế.
Tới khi hai mắt của hắn trợn trắng lên, còn sắc mặt thì từ đỏ chuyển sang tím lịm, lúc này Như Yên mới hoảng hốt và lật đật buông tay ra.
Sói đứng ở một bên thấy thế bèng vỗ tay “phanh phách” và bật cười hahả nói:
- Hay! Hay lắm. Giết hay lắm.
Trong lòng của Như Yên vốn đang rực cháy một ngọn lửa giận dữ thì bỗng nghe thấy những lời hả hê này, ngọn lửa ấy càng bùng cháy một cách dữ dội hơn.
Không thể kiềm nén được đóa nộ hỏa này, nàng mím môi và tung một quyền toàn lực về phía của Sói.
Cứ nghĩ đây là ảo giác, nên Sói không có phòng bị. Vì vậy khi thấy một quyền này đến, hắn chỉ đơn giản là lách người qua trái. Nào ngờ, một đóa hoa mẫu đơn bay theo và lao thẳng vào ngực của hắn.
- Hự!
Sau khi được thả, Thi Sách vội ôm lấy cổ, ho sặc sụa và hít lấy hít để. Đến khi đầu óc tỉnh táo trở lại, ập vào mắt của hắn là thân ảnh của một tên hắc y nhân đang bay cao bay xa. Hắn ta vừa bay, vừa bắn pháo hoa đỏ tươi lên bầu trời.
- Đây là… Sói thúc?
Từ trong mạch suy nghĩ đi ra, Thi Sách thấy Liễu Như Yên xoa xoa nắm đấm và giương mắt nhìn mình, hai chân hắn theo bản năng lùi lại từng bước, nói to:
- Cô cô.. Cái đồ vũ phu tính mưu hại chồng. Cô có tin ta la lên cho tất cả mọi người biết không?
Chứng kiến cử động của hắn, khóe môi đỏ mọng của Như Yên khẽ cong lên. Hai chân thon dài chầm chậm bước tới, tay thì khoanh trước ngực, miệng khinh khinh nói:
- Aiza! Kẻ nào mới nãy còn mạnh miệng và tỏ thái độ “không sợ chết” nhể?
Nghe thế, Thi Sách đứng lại, hít một hơi dài, sau đó mới nở một nụ cười tự tin đáp:
- Ta đùa thôi. Cô mà dám giết ta thì ta đã tắc thở từ lúc nhỏ rồi.
- Không! Nói đúng hơn là cô không thể đường đường chính chính giết ta. Cô sợ một điều.
Nghe tới đây, hàng chân mày của Liễu Như Yên khẽ chau lại, miệng hỏi:
- Điều gì?
Thi Sách đáp:
- Điều này là gì thì cô là người biết rõ nhất.
- À! Ta còn phải đi dưỡng thương, không có thời gian chơi đùa với cô. Mau trả lời hai câu hỏi lúc nãy của ta.
Thấy hắn vừa nói vừa hơ hơ bàn tay trái bị cháy đen lên cho mình xem, Liễu Như Yên chợt hé môi cười, đáp:
- Vì sao ta đến đây ư? Tất nhiên là liên quan đến hỉ sự của chúng ta. Không phải thằng nhóc ngươi cũng không ưa gì ta sao? Vậy thì đường ai người ấy đi.
Nghe đáp án này, Thi Sách bật thốt lên:
- Ồ! Nói như vậy, cô đã có cách hủy hôn ước?
Vừa dứt lời, Như Yên liền bước tới đứng trước mặt hắn và chìa ra một ngón cái, nói:
- Thông minh.
Không để hắn đợi lâu, thanh âm không nhanh không chậm của nàng lại lần nữa cất lên:
- Chỉ cần ngươi không tham dự kỳ thi lần này hoặc thi rớt. Ta có cách xin Hoàng Thượng hủy hôn ước này.
Liễu Như Yên vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thi Sách. Chỉ cần hắn có một chút lệch sóng, nàng sẽ lập tức hạ thủ.
Nghe vậy, khuôn mặt của Thi Sách hơi cúi xuống:
“Sức người có hạn. Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng”
Nhớ lại những gì Phụ Thân đã nói, hàng chân mày của hắn khẽ nhíu chặt, ánh mắt đầy suy tư, còn trong lòng thì nghĩ:
- Nếu một vài năm về trước, thì mình sẽ không một chút do dự đồng ý với yêu cầu của Liễu Như Yên.
- Tuy nhiên, hiện tại thì khác. Mình tuyệt đối không thể hủy hôn. Và đặc biệt trong kỳ thi lần này, mình nhất định sẽ tham gia. Có như vậy, bản thân mới làm được nhiều thứ hơn.
Đang âm thầm quan sát thì chợt thấy ánh mắt của hắn nhướng lên nhìn mình, Liễu Như Yên thở mạnh và nói:
- Đáp án của ngươi là?
Cảm nhận nhịp hô hấp của nàng có chút nặng, não của Thi Sách lập tức nhảy số:
- Không được! Hiện tại mình đang thân cô thế cô. Nếu trả lời thật lòng, thì chắc chắn nàng ta sẽ gây khó dễ.
- Phải câu giờ, đợi Sói thúc tới.
Từ trong suy nghĩ đi ra, hắn chợt mỉm cười và đưa tay lên phủi phủi một ít bụi dính trên áo, đáp:
- Ồ! Nếu đúng như những gì cô nói, vậy thì ta đồng ý không tham dự kỳ thi lần này.
- Tuy nhiên, đừng vội vui mừng. Liễu tiểu thư cũng biết rõ kỳ thi lần này quan trọng như thế nào đối với một người đọc sách như ta? Vậy nên, cô lấy gì đảm bảo rằng Hoàng Thượng sẽ hủy hôn cơ chứ?
Trước câu hỏi này, khóe môi của Liễu Như Yên khẽ cong lên.
- Rượu mời không uống, lại cứ thích uống rượu phạt.
Nghe vậy, Thi Sách thầm hô “không ổn”. Tuy nhiên, hắn chỉ là một người bình thường làm sao có thể phản kháng trước ngũ chỉ sơn của nàng?
Chớp mắt, bàn tay của Liễu Như Yên lại lần nữa bóp lấy yết hầu của Thi Sách. Sau đó, nàng mang theo hắn dùng khinh công rời khỏi nơi đây.
…
Không bao lâu sau, Lão Điểu từ trong phủ nhảy ra. Nhìn bãi đất trống không có lấy một bóng người, sắc mặt của hắn khẽ biến, Thần Ý lập tức phóng xuất.
Thấy cách đây không xa, lão Sói đứng cảnh giác và nhìn ngó khắp bốn phương tám hướng, hắn nhíu mày và tức tốc chạy tới.
Tới nơi, hắn liền hỏi:
- Lão Sói! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thiếu gia đâu? Sao chỉ còn một mình ngươi ở đây?
Liên tục là ba câu hỏi ập vào mặt, tuy nhiên nét mặt của Sói vẫn tỏ ra dửng dưng như không có gì.
Nhìn chằm chằm vào lão Điểu, Sói cười nhếch mép và chầm chậm bước tới.
Hắn vừa đi vòng tròn xung quanh tên đồng bạn, vừa đánh giá:
- Haha! Quá thật đi. Đến cả nét hèn mọn của lão Điểu mà cũng huyễn hóa ra được. Công nhận mị thuật của yêu nữ kia ghê thật.
Nghe vậy, cơ mặt của Điểu giật giật. Sau đó, hắn móc trong ngực ra một nhánh Minh Thảo và nói:
- Ngươi biết đây là cái gì không?
Thấy cộng cỏ ở trước mặt, hai mắt của Sói trừng to, còn mồm thì há hốc:
- Trời! Giờ đến cả Minh Thảo mà thứ quỷ này còn hóa ra được? Chẳng lẽ nó còn đọc được trí nhớ của mình ư?
Vừa nói, hắn vừa vung tay chộp lấy nhánh cỏ từ trong tay của Điểu, sau đó đánh giá.
Bị cướp, Điểu chỉ biết lắc đầu và thở dài một cách ngao ngán.
- Nếu không phải Võ Lực hao tổn quá nhiều, thì chắc mình đánh tên này cho đến khi nào tỉnh ra thì thôi.