Chương 4: Vĩnh Hằng Vĩnh Diệt

Ở một nơi nào đó của Đại Nam quốc, trong khu rung phía sau núi, đột nhiên truyền ra tiếng thở dốc kịch liệt, đưa tầm mắt đến gần có thể nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang dùng cả hai tay kéo lấy một sợi dây, đầu kia sở dây buộc vào một tảng đá còn to hơn người hắn, mươn nhờ lực vắt ngang cành cây không ngừng nhấp nhô lên suống.

Thân thể nhỏ tầm 16-17 tuổi, gương mặt thanh tú non lớp của hắn lộ ra mấy phần kiên nghị. Mồ hôi chảy vào mắt, cảm giác chát và xót làm làm hắn cắn chặt hàm răng, hắn có thể cảm giác được trải qua luyện tập cao độ cơ thể phát ra từng đợt ê ẩm và tê dại, nhưng càng như thế hắn cằng hăng hái bởi vì hắn biết mình sắp độ phá cực của bản thân nên…nhất định phả kiên trì.

Cảm giác tiếp cận cực hạn làm đầu óc của hắn choáng váng, hai mắt bắt đầu hoa đi, ngay tại lúc hắn tưởng mình không thể kiên trì được nữa đột nhiên một tia nhiệt lực cực kì mạnh mẽ xuất hiện trong cơ thể, nhiệt lượng này làm La Nhan tỉnh táo cả lên, tiếp sau đó là vẻ mặt mừng như điên.

Đột phá

Hắn đột phá

Cảm thụ lực lượng truyền ra từ cơ thể, La Nhạn kích động đến nhảy lên, cuối cùng cũng đột phá, mười ngày sau Thanh Một tông chiêu sinh có cơ hội rôi.

“Luyện khí thất trọng, không tệ lắm”

Khi La Nhạn đang vui sướng vì đột phá, một âm thanh vang lên, hắn vội vàng quay đầu, chỉ thấy một người đàng ông trung niên mặc một bộ quần áo mộc mạc, khuông mặt tươi cười nhì xem hắn.

“cha”

Nhìn thấy La Thiên Chinh, La Nhạn vội vàng chạy đến.

La Thiên Chinh gật đầu, nhìn từ trên xuống dưới La Nhạn, khóe miệng nhếch cười nói: “ Luyện khí thất trọng rồi, không tệ lắm, còn mười ngày nữa là Thanh Mộc tông tuyển sinh, lần này ngươi đi đi thôi”

“vâng, cha” La Nhạn nhìn phụ thân cười hắc hắc.

“Lần này đi mọi sự phải cẩn thận, với thực lực của ngươi, vào mười tốp đầu không có gì khó khăn, đến lúc đó, nhất định phải bái Thất Mộc chận nhân làm đệ tử, chỉ có hắn mới có thể để ngươi sớm cường đại, như vậy hai năm sau trung châu thi đấu mới có cơ hội”

La Thiên Chinh nhìn La Nhạn, đáy lòng khẽ thở dài một tiếng: “ đi thôi,”