Chương 3: Vĩnh Hằng Vĩnh Diệt

Sinh hoạt như giống bị thả chậm vô số lần, nhớ tới kiếp trước bận rộn thời gian, thật cảm giác nhân sinh như đang mở trò đùa.

Nhàn chán hắn nằm dài trên ghế, ngẩng đầu nhìn trên trời một hành tinh đang phát sáng, cảm giác mười điểm thần kì.

Thế giới này là một trong những hành tinh quay quanh một đại hành tinh như mặt trời ở trái đất, điểm đặc biệt ở đây là mặt trời của hành tinh nàỵ( gọi là Tinh Hà đại lục, hành tinh main đang ở gọi là Nhân tinh) và tất cả tiểu hành tinh quay quanh nó đều có sự sống. Chỉ cần đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể vào Tinh Hà đại lục.

Cảnh giới ở nhân giới chia làm luyện kí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần, độ kiếp. Đến nguyên anh cảnh là có thể đi ra ngoài vũ trụ, vượt qua độ kiếp cảnh là có thể đi vào Tinh Hà đại lục.

Mặc dù chưa đi Tinh Hà đại lục bao giời nhưng nghe cha hắn kể là ở trên đấy thẩm thực vật và giống loài vô cùng đa dạng làm hắn mười điểm tò mò.

Bất quá hắn cũng không xoắn suýt quá nhiều, dù sao chuyện tu tiên đã phá vỡ mọi định luật vật lý rồi, nghĩ nhiều mấy cái kia chỉ tổn đau đầu.

Trong lòng cảm thán thời điểm, bỗng dưng bên tai chuyền đến tiếng sột soạt, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện tiểu nha đầu đang ngồi xổm trên mặt đất, bên trên dải một tấm bạt, tiểu nha đầu đang cầm lên rồi để suống mấy cái đồ trang sức, vẻ mặt rất soắn suýt.

Nội tâm tò mò Lâm Vận lại gần hỏi: “Song nhi, làm gì vậy”

Tiểu nha đầu dừng động tác, ngẩn đầu lên lộ ra vẻ mặt sầu khổ nói:

“Tại vì mấy ngày nữa muốn đi, mấy nhà bên tỷ muội tặng ta rất nhiều đồ vật, ta muốn trả lễ cái gì đó cho họ.”

“trả lễ” Lâm vận nhìn một đống đồ vật trước mặt, trong lòng không khỏi càng thêm nghi hoặc: “nhặt đại vài món không dùng tặng lại không phải được rồi sao”

“nhưng những cái này ta đều đang dùng” nghe Lâm Vận nói để tiểu nha đầu càng sầu muộn hơn một phần.

??? Nghe vậy Lâm Vận trong đầu xuất hiện vài dấu hỏi chấm. Hắn mờ mịt nhìn tiểu nha đầu rồi lại mờ mịt nhìn đống đồ vật tầm mấy chục loại dưới đất. Trông thấy hắn nghi hoặc tiểu nha đầu giả thích:

“ chiếc vòng này là phu nhân cho ta để đeo khi sinh nhật, chiếc châm này đeo khi dạo phố…”

Nghe vậy mặt Lâm Vận lập tức sám lại, trong lòng thầm than nữa nhân thời đại nào cũng giống nhau, có bao nhiêu đồ trang sức đi nữa cũng cảm thấy thiếu.

Đưa tay véo lấy cái má của nàng, Lâm Vận nói: “đi ra chợ mua vài cái khác cho các nàng không phải được rồi sao”

Nghe vậy tiểu nha đầu ánh mắt sáng lên, đúng rồi ha, có thể mua mấy cái khác mà, sao nàng không nghĩ ra nhỉ, thiếu gia thật thông minh..

Thế rồi nàng chạy đến bên cạnh Lâm Vận, ôm cánh tay hắn làm nũng nói: “thiếu gia, mai ngươi bồi ta đi chợ có được hay không”

Lâm Vận nghĩ nghĩ rồi đáp ứng Lâm Song, dù sao hắn cũng không có việc gì làm, bồi tiểu nha đầu tiện thể ra ngoài giả khuây tí cũng được.